Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, ánh nhìn trực diện với cần cổ thon dài của Âu Dương Vô Thần, im lặng không thốt nên lời.
Yết hầu người đàn ông chuyển động lên xuống mỗi khi anh ta nuốt nước bọt, không biết là vì quá gần hay là do tai Âu Dương Thiên Thiên quá thính, mà cô có thể nghe thấy những tiếng đổng rất nhỏ đó!
Có chút bối rối, Âu Dương Thiên Thiên vội hạ mắt, không dám nhìn thẳng yết hầu của anh ta nữa.
Thế nhưng, khi cô nhìn xuống, thì lại thấy một cảnh tượng còn kinh ngạc hơn.
Âu Dương Vô Thần mang áo sơ mi màu đen, anh không cài hết nút ở cổ, vậy nên lúc cúi xuống vô tình để lộ ra xương quai xanh, thậm chí còn lấp ló thấy thân ngực như ẩn như hiện.
Nó đập ngay vào mắt Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô chăm chăm nhìn một cách ngưỡng mộ.
Cái này.... cũng gợi cảm quá rồi!
Càng nhìn, Âu Dương Thiên Thiên càng cảm thấy bối rối, cô ngước lên không được, cúi xuống cũng không xong, động đậy đầu thì sợ Âu Dương Vô Thần đánh, vậy nên không biết phải làm gì.
Cứ như vậy, ánh mắt cô nhìn mãi vào ngực của người đàn ông, càng nhìn, mặt càng nóng rang lên, hệt như có ai đó đang đốt mặt cô.
Âu Dương Vô Thần nhìn qua lại vết thương trên trán của Âu Dương Thiên Thiên, cho đến khi khẳng định nó ổn, mới thả tay ra.
Nhìn xuống mặt của cô, như thấy cái gì đó, anh nhíu mày hỏi:
- Là ai đánh cô?
Câu hỏi của anh như kéo lí trí Âu Dương Thiên Thiên trở về, cô giật mình hoàn hồn, liếc mắt sang chỗ khác, thuận miệng đáp:
- Tống... Tống Dật Nhiên. Anh cũng thấy anh ta mà, chính anh ta đã đánh em.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, hỏi ngược lại:
- Tôi không nói cái trên trán, tôi đang hỏi vết thương trên má cô!
Nghe câu hỏi, Âu Dương Thiên Thiên dường như bất ngờ, cô quay mặt lại, theo bản năng đưa tay che má, lên tiếng:
- Hả? Anh thấy sao?
Âu Dương Vô Thần liếc mắt, trả lời:
- Đứng gần sẽ thấy, dù đã được xử lí nhưng nó vẫn còn sưng....
Dừng một chút, giọng điệu trong lời của Âu Dương Vô Thần đột nhiên thay đổi, anh nhìn vào mắt Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Tôi hỏi.... vết thương này là do ai đánh cô?