Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt anh hơi lạnh, giọng có chút uy hiếp:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô ngoan một chút cho tôi. Sau khi tiêm xong, cô sẽ hết đau ngay.
Thế nhưng, dù cho anh nói như vậy, cô gái vẫn cứ lắc đầu, lẩm bẩm một câu:
- Không muốn... không muốn tiêm...
Người đàn ông chớp ánh mắt đen láy, anh quay qua nhìn tên bác sĩ, hỏi:
- Tiêm ở đâu?
Người bác sĩ giơ cánh tay mình lên, chỉ vào phần thịt ngay chỗ khuỷu tay có hiện mạch máu, đáp:
- Ở ngay đầy là được.
Âu Dương Vô Thần liếc nhìn 1 chút, sau vài giây, anh quay đầu lại, thò một tay vào trong chăn cầm lấy bàn tay của người con gái, nhanh chóng mang ra ngoài.
Tuy Âu Dương Thiên Thiên có chút phản kháng, nhưng cô đang sốt cao, chút sức lực đó đối với người đàn ông, là như ruồi con phe phẩy...
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu tứa ra nước, không biết tại sao cô ta lại đột nhiên khóc nay lúc này, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Em không muốn tiêm.... không muốn tiêm.
Âu Dương Vô Thần nhìn khuôn mặt cô một lúc, mím môi quay đầu qua một bên, tay anh phía sau giữ lấy gáy của Âu Dương Thiên Thiên hơi di chuyển, chủ động áp mặt cô vào vai mình.
Âu Dương Vô Thần xoa nhẹ đầu cô, nhỏ giọng nói:
- Đừng sợ, chỉ một chút thôi, sẽ không đau đâu! Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!
Vừa lẩm bẩm, Âu Dương Vô Thần vừa liếc mắt về phía người bác sĩ đối diện, ra hiệu cho ông ta nhanh chóng tiêm vào tay cô.
Kim tiêm chạm vào da của người con gái, khiến cô hơi giật mình, miệng mấp máy và có chút muốn phản kháng lại, thế nhưng, tay Âu Dương Vô Thần đã ghì chặt để cô không thể động đậy, thuận lợi đưa kim tiêm vào sâu trong da Âu Dương Thiên Thiên.
Một tay anh xoa đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng một cách khó hiểu, hơn nữa, Âu Dương Vô Thần còn luôn miệng lên tiếng dỗ dành:
- Ngoan, đừng động đậy, sắp xong rồi, cô sẽ không sao ngay thôi.... đừng động đậy....
Cứ như thế, kim tiêm có chứa thuốc được truyền qua và rút ra một cách nhanh chóng và an toàn, mà không để lại bất kì thứ gì quá đáng sợ,
Thế nhưng, điều kì lạ mà bất cứ ai ở đây cũng cảm nhận được, chính là... đã có một người đàn ông, cứng rắn và nhẹ nhàng một cách khéo léo, đưa đẩy mọi thứ thuận lợi, tuy bề ngoài tỏ ra lạnh như băng, xa cách như biển, nhưng mà.... không thể phủ nhận điều mà anh ta đã làm với cô.... là sự dịu dàng chân thật nhất!