Chiều ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên mang theo hành lý đi tới sân bay, Âu Dương Chấn Đông trực tiếp đưa đón cô tận nơi, đến khi thấy cô lên ghế ngồi vào chỗ, mới chịu quay về.
Máy bay bắt đầu khởi hành, bay dần lên cao, ẩn mình vào trong những đám mây trong xanh trên bầu trời.
Âu Dương Thiên Thiên nhìn qua lớp kính cửa sổ, đột nhiên lên tiếng lẩm bẩm:
- Tạm biệt, Trung Quốc!
- ---------...------------...----------------
Ở Âu Dương gia, phòng của Bạc Tuyết Cơ...
Âu Dương Na Na ngồi trên giường, hậm hực nói:
- Ba cái gì cũng là muốn cho Âu Dương Thiên Thiên hết, còn con thì sao chứ? Lần trước đi với anh hai qua Thượng Hải con đã không tính toán rồi, lần này đến đi Mỹ cũng là muốn cô ta đi nữa!
Bạc Tuyết Cơ ngồi bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cũng là tại con, Na Na, nếu như con không đi tố giác với ba con chuyện Thiên Thiên đánh, vậy thì ông ấy có giận mà ngó lơ con hay không? Mẹ đã bảo nhẫn nhịn vài lần đi, vì sao con không chịu nghe?
Âu Dương Na Na cau có mặt mày, khó chịu đáp:
- Con không nghĩ tới là ba sẽ tin cô ta đến như vậy. Dù có ra sức nói thế nào, ông ấy cũng không chịu xử lý, cứ nói là muốn đợi Âu Dương Thiên Thiên trở về hỏi cho ra lẽ mới được.
- Sớm biết như vậy, con đã không đi tố giác rồi. Còn tưởng là sẽ đòi được công bằng, ai ngờ đâu, còn bị ba mắng lại!
Bạc Tuyết Cơ lắc đầu, thở một tiếng nói:
- Na Na, sau này con bớt gây chuyện một chút, Thiên Thiên đã không còn giống trước đây nữa rồi, nó đã trưởng thành, và biết cách phản kháng lại, con mà đụng vào nó một lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản là bị cảnh cáo trước mặt toàn bộ người hầu của Âu Dương gia như vừa rồi nữa đâu!
Nghe tới đây, Âu Dương Na Na càng uất ức hơn, nghiến răng cành cạch trả lời:
- Con biết rồi!
Bạc Tuyết Cơ liếc mắt, nói tiếp:
- Hơn nữa, mẹ cảm thấy ba con cũng đang thay đổi. Bắt đầu từ sau vụ tai nạn đó, Chấn Đông.... đã bắt đầu quan tâm tới Âu Dương Thiên Thiên nhiều hơn. Mẹ đã tưởng, sau khi chuyện đó xảy ra, ông ấy sẽ không thương yêu con bé đó nữa chứ....