Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Âu Dương Thiên Thiên nghe câu hỏi của Mã Nhược Anh, cô ngước mặt lên, chậm rãi đáp:
- Vì sao... mọi người ai cũng hỏi em như chị nhỉ? Chẳng lẽ.... việc em quan tâm đến anh trai mình đang bị thương là điều lạ lắm sao?
Mã Nhược Anh rửa tay xong, cô lấy khăn lau sạch hết nước đi, sau đó tiến về phía Âu Dương Thiên Thiên, ngồi xuống đối diện cô, nói:
- Không phải, ý của chị là... không chỉ quan tâm bình thường, em... không có cảm xúc gì khác sao? Ngoài đơn thuần chỉ là lo lắng ra?
Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, hỏi ngược lại:
- Cảm xúc khác? Cảm xúc khác là cảm xúc gì ạ?
Mã Nhược Anh: "...."
Nhìn mặt ngơ ngơ như vậy tức là chưa hiểu. Ok, fine!
Như vậy thì con bé vẫn chưa có gì với thằng anh nó cả. Haizzz, đột nhiên thấy thật tôi nghiệp Âu Dương Vô Thần, khó khăn lắm mới có dịp thích 1 ai đó, vậy mà... ây cha, con đường "cưa đổ" cô bé này còn dài lắm.
Cô cứ nghĩ một mình hai người ở đảo hoang hơn 1 ngày là phải có tiến triển gì đó rồi chứ? Ai ngờ lại vẫn dậm chân tại chỗ như vậy. Thật thất vọng mà.
Mã Nhược Anh lắc đầu, cô chẹp miệng, lên tiếng:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Chị cảm thấy em không hiểu được thâm sâu trong lời nói của chị rồi.
Bất lực đứng dậy, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp:
- Nhớ lời dăn của chị, đừng vận động mạnh quá, chị sẽ nhanh chóng sắp xếp cho em siêu âm sớm nhất, bây giờ thì chị có việc một chút, em về phòng tắm rửa rồi nghỉ đi nhé.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:
- Em biết rồi, chị cứ đi trước đi!
Dứt lời, Mã Nhược Anh liền rời khỏi phòng bệnh.
Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu, kéo áo của mình xuống. Khi nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, cô chợt nhớ đến một chuyện.
Cái áo này... là Âu Dương Vô Thần đã đưa cho cô mặc...
Nhìn tầm vài giây, Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, cô cắn môi, quyết định xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Âu Dương Vô Thần đã làm phẫu thuật xong rồi, vậy có lẽ anh đã được chuyển về phòng bình thường. Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên đi một vòng xung quanh khu phòng bệnh, cuối cùng cũng tìm ra được phòng của anh ta.
Lúc cô đến, Elena, Stefan, Andrew và cả Vivian cũng đang ở đó. Vì không muốn gây ra chuyện gì nữa, Âu Dương Thiên Thiên quyết định để đám người đó rời đi, rồi mới lẻn vào sau.
Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, dậy điện móc nối khắp xung quanh, cô mím môi, nhẹ nhàng tiến lại gần.
Gương mặt của Âu Dương Vô Thần đã lấy lại được sắc hồng, tình trạng đã tốt hơn trước, Âu Dương Thiên Thiên thấy được trực tiếp cũng yên tâm hơn nhiêu.
Cô vươn tay ra, muốn cầm lấy chăn đắp cao lên người cho anh, thế nhưng, tay còn chưa kịp chạm đến, thì một câu hỏi lại vang lên trong đầu cô.
- Em... đơn thuần chỉ là quan tâm, lo lắng thôi sao? Không hề có cảm xúc gì khác?