Mã Nhược Anh nhíu mày, cô đi đến phía góc tường, cúi người xuống nhặt thứ đồ vật đó lên, nhìn qua lại.
Bông tai? Sao lại có bông tai xuất hiện ở đây chứ? Không lẽ... có người vừa đứng ở nơi này sao?
Mã Nhược Anh mím môi, cô ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy có điều gì khác thường cả. Vài giây sau, cô đứng dậy, quyết định bỏ nó vào trong túi áo khoác, không để ý đến nữa. Nhanh chóng rời khỏi khu bệnh viện, chạy theo hướng về phía tòa lâu đài.
Âu Dương Vô Thần đi qua một đoạn hành lang dài, tiến thẳng tới đại sảnh chính, thế nhưng, khi đang đi, anh đột nhiên gặp phải Vivian.
Cô đi ra ngoài, vốn muốn tới nhà ăn ăn sáng, khi thấy Âu Dương Vô Thần, Vivian liền nhíu mày, tiến đến hỏi:
- Phelan, cậu làm gì ở đây vậy? Xuống giường được rồi sao? Vết thương khỏi nhanh vậy hả?
Âu Dương Vô Thần không có thời gian trả lời những câu hỏi vô nghĩa của người phụ nữ, anh trực tiếp nói:
- Phòng của Âu Dương Thiên Thiên ở đâu?
Nghe câu hỏi, Vivian có chút bất ngờ, cô đảo mắt, nhưng vẫn nhanh chóng đáp:
- Phòng của em gái cậu sao? Hình như... tôi sắp xếp cho cô ấy một căn phòng ở dãy tầng trên thì phải, khu chính diện tốt nhất.
Vừa dứt lời, thân ảnh trước mặt bỗng vụt đi, khiến Vivian giật mình, cô trợn mắt, không nói được câu nào.
"..."
Cái quái gì mà đi nhanh vậy? Cậu ta bị ma đuổi sao?
Đang đứng đơ người kinh ngạc, lúc này, Stefan chạy tới, anh thấy cô, liền đi đến, lên tiếng:
- Vivian, cô có thấy Vô Thần đi hướng nào không?
Người phụ nữ vốn còn hoang mang với hành động của Âu Dương Vô Thần, bây giờ tiếp đến một người nữa, cô chớp chớp mắt, ngập ngừng trả lời:
- Có.... tôi có thấy. Cậu ấy... lên tầng trên rồi, hình như là muốn tìm.....
Chưa kịp hết câu, người đàn ông đứng trước mặt cô lại chạy vụt đi. Vivian hoảng hồn, cô há miệng, quay lại nhìn theo hướng hai người kia, lớn tiếng:
- Hey, what"s up with you guys?
(Này, có chuyện gì xảy ra với các cậu vậy?)
Tự nhiên tới hỏi xong chưa nghe cô nói hết thì đi rồi, chơi trò gì vậy?
Mã Nhược Anh đúng lúc chạy đến, nghe thấy tiếng hét của Vivian, cô biết chắc Stefan và Âu Dương Vô Thần mới chạy qua đây rồi, liền cong chân đuổi theo.
Thế nhưng, lần này Vivian không cho ai bỏ qua cô lần nữa, cô nắm lấy áo Mã Nhược Anh kéo về, lên tiếng:
- Khoan đi đã, đứng lại đây, tôi muốn hỏi cô. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà mới sáng sớm các người chạy loạn trong nhà tôi vậy? Nói tôi nghe xem nào.
Mã Nhược Anh bị kéo trở về, cô buộc phải dừng lại. Nghe câu hỏi của người phụ nữ, cô không vòng vo nữa mà trực tiếp trả lời:
- Vivian, chúng tôi không tìm thấy Âu Dương Thiên Thiên.
Người phụ nữ khi nghe được, nhíu mày hỏi:
- Hả? Không thấy Âu Dương Thiên Thiên?
Mã Nhược Anh gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, người hầu của cô nói là không thấy Âu Dương Thiên Thiên xuống lầu sáng nay, nhưng mà.... khi có người lên gọi thì phát hiện cô ấy cũng không có ở trong phòng.
Vivian chớp mắt, đôi con ngươi hiện lên sự nghiêm túc, nói:
- Có chuyện này sao? Vậy... tôi đi với cô, chúng ta cùng xem thử thế nào.
Dứt lời, hai người phụ nữ cũng nhấc chân bước đi....