Âu Dương Vô Thần nghe thấy, anh biết ngay là mình đã lỡ lời, nhưng mà.... không kịp để rút lại nữa. Nhắm mắt tầm vài giây, anh lên tiếng:
- Không có gì..... Con biết rồi.
Dứt lời, không để Âu Dương Chấn Đông suy nghĩ ra thứ gì, Âu Dương Vô Thần liền tắt máy, không nói nữa.
Mã Nhược Anh ngẩng đầu lên, cô nhìn thân thể người đàn ông phát ra khí tức kì lạ, chậm rãi hỏi:
- Vô Thần, có chuyện gì vậy?
Vẫn như cũ không có lời đáp lại, Âu Dương Vô Thần ngồi đờ người ra một lúc, rồi anh đột ngột đứng lên, cởi áo trên người mình ra, vứt qua một góc.
Sau đó đi về phía tủ quần áo, mở nó ra và tự nhiên lấy một cái áo khác, trực tiếp khoác lên người.
Mã Nhược Anh nhíu mày, cô nhìn theo hành động của anh, lên tiếng:
- Vô Thần, cậu đang làm gì vậy? Có chuyện xảy ra với ba nuôi cậu sao?
Lần này, người đàn ông trả lời câu hỏi của cô. Thế nhưng cũng chỉ ngắn gọn 3 chữ:
- Không có gì!
Đóng cửa tủ lại, Âu Dương Vô Thần xoay người, đi về phía cửa phòng đang mở toang, trực tiếp bước ra ngoài.
Mã Nhược Anh trợn mắt, hô lên:
- Này, thuốc vẫn chưa bôi xong, vết thương của cậu đang sưng lên đấy, muốn đi đâu chứ?
Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa chạy theo Âu Dương Vô Thần, nhưng chỉ đi đến cửa phòng rồi dừng lại, cô nhìn bóng lưng của anh rời đi, cắn môi suy nghĩ.
Có chuyện gì nữa đây, sao mới gặp nhau mà drama lắm thế này? Hít nhiều như vậy làm thế nào cô thở nổi chứ?
Thật là.... Âu Dương Thiên Thiên, cô mau tỉnh lại giải quyết chuyện này đi, tôi bắt đầu thấy không ổn rồi đấy.
Hít drama đến mức muốn vỡ phổi!
Âu Dương Vô Thần đi xuống lầu, bước chân mạnh mẽ ngang nhiên đi trên đoạn hành lang dài, nơi dẫn đến khu bệnh viện ảm đạm im ắng....
- ---------....-------------....--------------
Ở Bắc Kinh, Trung Quốc, 7h tối...
Trong căn nhà của Âu Dương gia, Âu Dương Chấn Đông ngồi trên ghế trong phòng mình, nhìn chiếc điện thoại với ánh mắt kì quái.
Người đàn ông phía sau đứng lặng im. Anh đã từng chứng kiến rất nhiều cuộc nói chuyện giữa đại thiếu gia và lão gia chủ rồi, nhưng mà.... chưa lần nào thấy hai người nói nhiều và khó hiểu như lần này.
Vốn không phải ruột thịt và nhiều năm mới gặp mặt nhau một lần, nên giữa hai người vẫn tồn tại khoảng cách khá lớn, khi nói chuyện cũng khách sáo hơn nhiều so với những cặp cha con nuôi bình thường khác.
Nhưng mà, anh thấy điều lão gia chủ nói với Đại thiếu gia, đa số ngài ấy sẽ không lưỡng lự mà đồng ý hết, nhưng lần này.... tại sao lại còn hỏi một câu ngoài lề? Cứ như.... khá bất ngờ trước yêu cầu của lão gia chủ vậy?
Sau một lúc im lặng, Âu Dương Chấn Đông đột ngột lên tiếng với người đứng phía sau mình:
- Chuẩn bị cho tôi máy bay. Tôi phải đến Mỹ một chuyến.