Âu Dương Thiên Thiên ngồi trong xe, cô thu mình về một góc, cố hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Cô hiện tại đang xấu hổ, và rất xấu hổ, nên đặc biệt không nói chuyện với người đàn ông bên cạnh nữa, cái kẻ xấu xa cứ hở nói 1 câu là chặt chém 1 câu, dẹp, đéo nói nữa.
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, cô quay đầu nhìn về phía cửa kính, muốn xem phong cảnh bên ngoài một chút, lúc này, đột nhiên Âu Dương Vô Thần bên cạnh liền lên tiếng:
- Về thăm nhà, sao lại đi nhanh như vậy? Không thích ở đó?
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, tùy tiện đáp:
- Thấy một số thứ quá bẩn, nên không muốn ở lâu.
Âu Dương Vô Thần nghe vậy, hỏi tiếp:
- Là thấy cái gì bẩn?
Lần này, Âu Dương Thiên Thiên xoay người qua, hơi cười trả lời:
- Anh đừng hỏi nữa, thứ đó anh nghe vào chỉ bẩn tai thêm thôi. Là thứ rất không sạch sẽ.
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt có chút biến đổi, nhưng theo như ý cô gái, anh không lên tiếng hỏi nữa.
Đường gia vốn ở tận hải ngoại nên đường đi khá xa, đến nửa đường thì xe phải rẽ vào để đổ xăng.
Lúc dừng xe, Âu Dương Thiên Thiên quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, chợt thấy anh đang dựa người ra sau nằm nghỉ.
Mắt Âu Dương Vô Thần nhắm lại, anh hơi ngửa cổ, vòng tay lại ngồi im lặng.
Lúc này, cô mới có dịp nhìn kĩ gương mặt của anh. Không ngờ, Âu Dương Vô Thần lại đẹp đến mức này.
Lông mày rậm, đuôi mắt dài, đến lông mi cũng dày, mũi cao và thẳng, khuôn cằm sắc bén góc cạnh. Một khuôn mặt đẹp hệt như tạc tượng.
Âu Dương Thiên Thiên hoài nghi, đây thật sự là người Trung Quốc sao? Một "tác phẩm" như anh ta rốt cuộc đã được ai điêu khắc ra mà ảo diệu như vậy?
Ông trời ơi, đàn ông thôi mà, ông có cần ưu ái thế không? Nếu được thì ưu ái cho con đây này, nhìn muốn ghen tị luôn á!
Âu Dương Thiên Thiên ngắm Âu Dương Vô Thần 1 cách triệt để, cô ngó nghiêng qua lại khuôn mặt anh, không bỏ sót 1 chi tiết nào.
Nhưng càng nhìn, bất giác Âu Dương Thiên Thiên càng không tự chủ được mà tới gần, cô thất thần, dường như có chút lơ là.
Đúng lúc này, đột nhiên miệng cô tự động mở ra, lên tiếng:
- Anh hai, em thích anh!