Kỳ Ân kinh ngạc khi nghe câu nói của Âu Dương Vô Thần, cô chớp chớp mắt, sau vài giây liền cúi đầu trả lời:
- Xin lỗi cậu chủ, là tôi đã quá sơ suất. Tôi sẽ liên lạc ngay với hai người đó và làm rõ mọi chuyện.
Thân thể người đàn ông tỏa ra khí tức lạnh lẽo khiến Kỳ Ân cảm thấy sợ hãi, cô mím môi, im lặng không dám lên tiếng nữa.
Âu Dương Vô Thần dời tầm mắt sang chỗ khác, anh đứng thẳng người, hai tay thản nhiên bỏ vào trong túi, lên tiếng:
- Điều tra đi, tôi cũng đã phải mất một khoảng thời gian mới nhận ra kẻ theo dõi đó. Khả năng của hắn... chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Chỉ riêng việc hắn có thể vượt mặt hai người mà Kỳ Ân trực tiếp cắt cử bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên thôi, cũng đã cho thấy hắn ta rất giỏi rồi. Ngang nhiên lộng hành trên "địa bàn" của anh như vậy, kẻ đứng đằng sau, có thể cũng không phải đơn giản.
Dừng một chút, anh liếc xéo qua người phụ nữ, nói tiếp:
- Cô nên xem lại cách quản lí người của mình đi, đúng là tệ hại.
Kỳ Ân cắn môi, cô cúi đầu thấp hơn, hạ giọng đáp:
- Tôi rất xin lỗi, thưa cậu chủ.
Dứt lời, người đàn ông hừ lạnh một tiếng, rồi nhấc chân bước về phía trước. Kỳ Ân đứng phía sau nhẹ thở hắt ra một hơi, cô ngước đầu lên, thầm thán nhẹ nhõm.
May quá, không có trừng phạt gì cả.
Thế nhưng, tâm cô còn chưa kịp bình yên bao lâu thì đột nhiên người đàn ông đi ngược lại, thân thể xuất hiện trước mặt Kỳ Ân thêm 1 lần nữa.
Vội cúi đầu, cô đứng thẳng người, lên tiếng:
- Cậu chủ, ngài còn có gì căn dặn nữa sao?
Âu Dương Vô Thần mím môi, nhìn cô nói:
- Cử thêm người bảo vệ cho Thiên Thiên, ít nhất thì cũng phải.... được 50 người. Tuyệt đối không được để cô ấy phát hiện ra.
Kỳ Ân nghe xong, suýt sặc. 50 người? Ít? ÍT ư?
Cậu chủ, "ít" của ngài.... e là hơi nhiều rồi đấy.
Kỳ Ân cắn môi, bất đắc dĩ đáp:
- Vâng, cậu chủ.
Âu Dương Vô Thần gật đầu, lại hừ lạnh thêm một tiếng nữa, rồi mới chịu đi về phía phòng của mình. Lần này, cô nhìn theo bóng anh tận đến khi thấy rõ người đàn ông đi vào phòng, Kỳ Ân mới dám thở ra hơi.
Haizzz, mệt nữa rồi đây.
========================
Âu Dương Vô Thần đi vào phòng mình, vừa mới đóng cửa lại, anh quay đầu thì thấy Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi dưới đất, trên tay cô cầm chăn và gối, lọ mọ trải lên sàn.
Nhíu mày, anh lên tiếng hỏi:
- Em đang làm gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy tiếng người đàn ông, liền quay đầu nhìn lại, cô chớp mắt, đáp:
- Chia chỗ nằm.
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, lại hỏi tiếp:
- Chia cái gì?
- Ừm.... là chia chỗ ngủ đó. Căn phòng lớn thế này nhưng chỉ có một cái giường thôi. Âu Dương Vô Thần, tôi nhường anh nằm trên giường đó, tôi nằm dưới đất cũng được.
"....."