Vivian đứng bên ngoài cửa, ánh mắt cô hướng về phía hai người trong căn phòng, môi mím nhẹ lại.
Phelan, có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ thấy người nào làm được như vậy với cậu nữa. Kẻ có thể "đè đầu cưỡi cổ" tỷ phú giàu nhất nước Mỹ chắc cũng chỉ có một mình Âu Dương Thiên Thiên mà thôi.
Vivian đứng nhìn một lúc lâu, cô đột nhiên lên tiếng:
- Đi sớm như vậy sao?
Bước chân của Andrew bỗng đứng sựng lại, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, nhíu mày hỏi:
- Sao cô biết là tôi vậy?
Vivian thu tầm mắt về, cô chẹp miệng, đáp:
- Mùi nước hoa trên người cậu, nó là của tôi, đương nhiên tôi nhận ra được.
Andrew nghe thấy, anh cúi đầu, ngửi ngửi áo mình, sau đó ngước lên nhìn cô, ánh mắt khó hiểu:
- Có ư? Sao tôi không ngửi thấy?
Vivian nuốt một ngụm nước bọt, cô quay qua nhìn người đàn ông, nói:
- Cậu không ngửi thấy thì thôi, mau đi nào, đến bệnh viên thăm cô gái của cậu.
Dứt lời, Vivian xoay người, đi về hướng thang máy, Andrew đứng phía sau ngẩn ngơ vài giây rồi cũng chạy theo.
========================
Tại bệnh viện PJH, phòng VIP tầng 3...
Mã Nhược Anh nằm ngủ trên chiếc ghế dài, đôi mắt cô dù nhắm nhưng vẫn linh động qua lại, dường như trong cơn mơ đang gặp thứ gì đó rất đáng sợ.
- Đừng.... - Kêu lên một tiếng nhỏ, Mã Nhược Anh bỗng bật dậy, cô mở to mắt, há miệng thở dốc.
Chống một tay lên đầu, phát hiện trán mình đầy mồ hôi, cô cúi người, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nói vang lên:
- Mơ thấy ác mộng sao?
Mã Nhược Anh giật mình ngước đầu lên, cô nhìn về nơi phát ra tiếng nói, liền thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, bóng hình anh cao ngất được bao phủ bởi từng lớp ánh sáng mặt trời, trông giống như hào quang tỏa chiếu cả một vùng trời.
Là... Stefan.
Mã Nhược Anh nuốt một ngụm nước bọt, cô lắc đầu, qua loa đáp:
- Không phải, chỉ là một giấc mơ bình thường thôi, anh không cần để ý.
Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ thôi, mặc dù.... đêm nào cũng lặp lại đến mức quen thuộc. Thứ giấc mơ đẫm máu, đã ám ảnh cô suốt từ nhỏ đến bây giờ.
Mã Nhược Anh chớp mắt, cô vuốt tóc, chợt nhìn thấy chiếc áo vest của người đàn ông ở trên bụng mình. Có chút ngạc nhiên nhìn về phía Stefan, cô phát hiện anh chỉ mang một chiếc áo sơ mi trắng, nếu vậy... cái này. là anh ta đắp cho cô trong lúc ngủ sao?
Stefan đứng đối diện cửa sổ, anh chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Hãy điều trị cho tôi đi.
Mã Nhược Anh bất ngờ với câu nói đột ngột của người đàn ông, cô theo bản năng đáp:
- Hả?
Stefan chớp ánh mắt bình tĩnh, đôi con ngươi nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, nói:
- Căn bệnh của tôi, cô đã nói là, sẽ giúp đúng chứ? Tôi chấp nhận điều trị theo ý của cô. Vậy nên, hãy giúp tôi đi.