Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, cô há miệng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Tôi.... tôi không có nói là muốn gặp anh, có phải.... chị Kỳ Ân nghe nhầm lời của tôi rồi không?
Âu Dương Vô Thần nheo mắt nhìn cô gái, cảm thấy cô không giống đang nói dối. Ấn đường hơi nhíu lại, chợt một ý nghĩ vụt qua trong đầu người đàn ông. Sau vài giây, anh dời tầm mắt, lạnh nhạt nói:
- Không phải nhầm, cô ta là cố ý.
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Hả? Khó hiểu lần thứ 2, cố ý gì cơ? Kỳ Ân cố ý nói nhầm ư? Vì sao?
Không giải thích thêm cho cô, Âu Dương Vô Thần quay đầu qua chỗ khác, mím môi không lên tiếng.
Kỳ Ân.... cô càng ngày càng to gan rồi, còn dám tính kế tôi!!!
========================
Ở một nơi khác,
"Ách - xì" - Tiếng hắt hơi vang lên trong một căn phòng, người phụ nữ vừa xoa xoa cánh mũi vừa lẩm bẩm:
- Aizz, cảm lạnh rồi sao? Hay là có người đang nhắc mình? Là ai vậy chứ?
Vừa nói, Kỳ Ân vừa dùng khăn lau nước trên mặt bàn. Cô cầm máy tính lên ngó nghiêng qua lại, nhíu mày nói:
- Ây da, cái này còn dùng được không đây? Hay là đem qua cho đám Lữ Uyển Thành sửa nhỉ?
.....
========================
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô quay đầu nhìn cửa sổ, không nói thêm gì nữa. Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Âu Dương Vô Thần lấy điện thoại trong túi ra, nhìn dãy số hiện lên, anh nhanh chóng bắt máy, lên tiếnghỏi:
- Có chuyện gì?
Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng một người phụ nữ trả lời:
- Vô Thần, cậu đang ở đâu vậy? Có chuyện liên quan đến bang hội, cần cậu đến bàn bạc một chút.
Âu Dương Vô Thần nghe xong, anh liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh vài giây rồi đáp:
- Được.
Dứt lời, anh liền cúp máy.
- Ê, khoan đã, còn có cái này.....- Mã Nhược Anh còn chưa kịp nói hết câu thì tín hiệu điện thoại đã bị ngắt, cô bất mãn tặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán.
Cái tên chỉ thích làm theo ý mình, không chịu để ý người khác này, thật muốn đánh cho một cái mà.
Bỏ điện thoại vào trong túi, Mã Nhược Anh xoay đầu nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế, nói:
- Tôi không nghĩ Vô Thần sẽ mang theo Âu Dương Thiên Thiên đến đây đâu, cô nên tới Âu Dương gia, có khi sẽ tìm được cô bé ấy.
Người phụ nữ ngồi thảnh thơi uống một ngụm trà, mỉm cười đáp:
- Tôi đã đến đó rồi nhưng người Âu Dương gia nói em ấy đã rời đi nhiều ngày không quay về. Tôi biết Âu Dương Vô Thần giấu em ấy rất kĩ nên tôi mới không thể tìm ra tung tích em ấy ở Bắc Kinh này, cô nói xem tôi không đến đây thì còn đến chỗ nào mới tìm được Âu Dương Thiên Thiên nữa chứ?
Mã Nhược Anh mím môi, có chút bất đắc dĩ trả lời:
- Thời phu nhân, chuyện của Vô Thần tôi không làm chủ được, cậu ấy đã muốn giấu Âu Dương Thiên Thiên vậy thì chắc chắn có lý do riêng, tôi nghĩ, cô nên thử liên lạc với cậu ta xem sao, còn tôi chỉ là người trung gian mà thôi.
Hứa Sơ Sơ nhướn mày, cô để ly trà xuống bàn, nhìn Mã Nhược Anh lên tiếng:
- Nhưng theo tôi biết cô lại khá thân thiết với Thiên Thiên, hơn nữa còn là bác sĩ riêng cho em ấy, đúng chứ, bác sĩ Mã? À không, hình như tôi nên gọi cô là…. Grainne Rostchild?
Một câu này, làm Mã Nhược Anh đứng hình trong chốc lát, đôi mắt cô mở to, chấn động nhìn người phụ nữ, máu huyết trong người như ngưng đọng lại.
Hứa Sơ Sơ.... cô ta vậy mà biết được.... tên thật của cô!