Âu Dương Vô Thần thở một hơi dài nhìn cô gái, nghĩ đến chiếc váy ngủ cô đang mặc trên người để lộ ra đôi chân thon dài, anh liền nhíu mày, lên tiếng:
- Ngắm đủ rồi thì mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, không để tâm lắc đầu, đáp:
- Không cần, tôi không thấy lạnh. Anh lạnh thì đi vào trong đi, không cần ở đây đâu.
"...."
Hay lắm, bây giờ thì vì mấy miếng tuyết kia mà đuổi anh đi rồi.
Âu Dương Vô Thần trừng mắt, anh không nói nữa, hùng hổ đi ra túm lấy cổ áo Âu Dương Thiên Thiên kéo vào trong. Mặc kệ người nào đó ra sức vùng vẫy không chịu.
Âu Dương Thiên Thiên đang bắt tuyết bỗng bị lôi đi, đương nhiên cảm thấy bất mãn, bám vào cánh cửa, cô lắc đầu lia lịa, nói:
- Âu Dương Vô Thần, anh thả tôi ra, tôi chưa chơi xong mà, không vào đâu.
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, gai mắt khi thấy cánh tay bu bám vào cánh cửa không chịu buông. Anh nheo mắt lạnh lẽo, lên tiếng:
- Thả ra!
Âu Dương Thiên Thiên đương nhiên không làm theo, cô há miệng nói:
- Không thả. Tôi không muốn vào mà, anh vào mình anh đi.
Lời của cô như đổ thêm dầu vào lửa, khiến sự tức giận của Âu Dương Vô Thần càng tăng cao. Anh trực tiếp đưa tay ra một lực hất văng cánh tay của Âu Dương Thiên Thiên, sau đó xách cô lên như xách một con mèo, đem vào trong.
Đóng cửa kính lại, Âu Dương Vô Thần ném cô lên giường, anh đi vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn to rồi lau đầu cho cô.
Âu Dương Thiên Thiên phồng môi nhìn anh, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn. Người đàn ông ném cho cô một ánh mắt sắc xéo, lên tiếng:
- Tuyết cũng chỉ là nước đông lạnh thôi, em chơi như vậy rất dễ bị cảm lạnh, có biết không?
Khóe miệng Âu Dương Thiên Thiên giật giật khi nghe lời của Âu Dương Vô Thần nói, cô để im cho anh vò đầu mình nhưng miệng thì bất mãn đáp:
- Anh có thấy tuyết làm người cảm lạnh bao giờ chưa hả? Mấy bông tuyết nhỏ xíu đó thì làm gì nổi tôi chứ?
Âu Dương Vô Thần lườm thêm một cái nữa, nói:
- Tuyết rơi xuống tóc, tan chảy thành nước rồi ngấm vào đầu thì không cảm lạnh sao? Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích chơi tuyết như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, càng không phục trả lời:
- Một bông tuyết thì tan chảy được bao nhiêu nước chứ? Anh đem cân thử xem nó đủ sức đến mức làm tôi cảm lạnh được không?
Người đàn ông mím môi nhìn cô, anh thả tay ra, quát khẽ:
- Đừng có cãi nữa, còn cãi thì lần sau không cho chơi tuyết. Tự lau tóc cho khô đi!
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần liền xoay đầu đi vào bếp. Âu Dương Thiên Thiên tức đến run người, tay cô siết chặt quơ lên muốn đánh người đàn ông.
Cái tên độc tài chết tiệt này!!!!
Âu Dương Thiên Thiên hậm hực vò chiếc khăn trên đầu mình, cô sống đến 31 tuổi rồi, thật sự là lần đầu tiên thấy tuyết đầu mùa đấy, phấn khích một chút thì đã sao chứ?
Nói có lẽ sẽ không ai tin nhưng cô quả thật chưa bao giờ thấy tuyết đầu mùa rơi ở Trung Quốc. Lúc còn nhỏ cô rất lười ra đường, còn là cú đêm nên thường xuyên thức khuya ngủ ngày, khi ngủ dậy thì chỉ biết tuyết đã rơi rồi thôi, còn chẳng biết nó rơi từ bao giờ nữa.
Sau khi lớn lên đi làm thì công việc bận rộn, thuở còn làm nhà báo, cô phải đi săn tin và lăn lộn ở nhiều nơi, mỗi lần đi đều mấy tháng, nên cũng không được đón mùa đông ở Trung Quốc, càng không được thấy tuyết ở nơi đây chứ đừng nói đón tuyết đầu mùa.
Sau này làm MC, cô cũng suốt ngày ở trong đài truyền hình, bận rộn với công việc xuất hiện trước công chúng và quay show, nên việc ngắm tuyết rơi cũng trở thành chuyện hiếm làm được.
Bây giờ, khi đã ở trong một thân thể khác, lần đầu tiên thấy tuyết rơi, còn là tuyết đầu mùa nữa, không vui được sao? Dù cô đã có tuổi nhưng đây vẫn là sở thích đơn thuần mà, tại sao lại muốn cấm cản chứ?
Cô mới không phục, không phục!!!