Người đàn ông sau khi nhận được thẻ phòng của Âu Dương Vô Thần thì vô cùng cảm kích, cứ cúi đầu cảm ơn anh rối rít, sau đó mang theo vợ mình chậm rãi đi vào thang máy.
Âu Dương Vô Thần quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ phía sau, anh bước từng bước phấn khích đi về phía cô, lên tiếng:
- Tôi giúp người rồi đấy, làm được một việc tốt, có phải rất đáng khen không?
Khóe miệng Âu Dương Thiên Thiên hơi giật giật, cô nhếch môi, đáp:
- Người xấu như anh thì có làm một trăm việc tốt cũng vậy thôi, nếu làm mà điều kiện như vậy thì đừng có làm.
Âu Dương Vô Thần mặc kệ những lời mắng đó, anh hất cằm, nói:
- Em nói sao thì là như vậy, đi nào, chúng ta cũng mau lên giường.... à không, lên phòng thôi.
"...."
Lên phòng cái đầu anh!
Âu Dương Thiên Thiên phẫn nộ đến mức người cô run lên, cầm thẻ phòng trong tay, cô ném về phía người đàn ông, rồi quay đầu bỏ đi.
Âu Dương Vô Thần tay bắt lấy chiếc thẻ một cách chính xác, rồi cũng nhấc chân chạy theo sau.
Mắt thay anh rời đi, Mã Nhược Anh phía sau liền lên tiếng:
- 30 phút nữa họp nhóm ở nhà hàng tại sân thượng, đừng quên đấy.
Âu Dương Vô Thần không quay người trả lời, anh chỉ vung tay, ý như đã nghe thấy, rồi bước nhanh theo bóng dáng của cô gái phía trước.
Mã Nhược Anh lắc đầu, tặc lưỡi nói:
- Thôi rồi, trước đây tôi còn bán tín bán nghi nhưng bây giờ thì chắc chắn luôn là kiếp thê nô rồi.
Vivian ở bên cạnh cũng chẹp miệng, trả lời:
- Đúng vậy, dù không muốn cũng phải thừa nhận. Cậu ta quá thích Âu Dương Thiên Thiên rồi.
Dừng một chút, Vivian hỏi:
- À nhưng mà hai người đó từ khi nào tiến triển đến mức ngủ chung luôn vậy? Nhanh như thế liệu có làm gì chưa?
Mã Nhược Anh tiếp tục lắc đầu, đáp:
- Tôi không biết, chắc lúc ở Trung Quốc xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết rồi.
Lần này, Vivian lại gật đầu, nói:
- Tôi cũng nghĩ vậy.
========================
Vivian và Mã Nhược Anh chia nhau về phòng, Vivian ở tầng 23, còn Mã Nhược Anh ở tầng 26, vậy nên khi cả hai vào thang máy, Vivian là người ra trước, còn Mã Nhược Anh thì vẫn đứng đợi để lên tầng của của mình.
Bước ra khỏi thang máy, cô chợt nhìn thấy một bóng hình đứng trước cửa phòng phía xa, nheo mắt lại, Mã Nhược Anh đã nhận ra đó là ai.
Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô chậm rãi tiến về phía trước.
Tiếng giày cao gót đi trên hành lang tạo nên thứ âm thanh hấp dẫn, thu hút sự chú ý của người đàn ông đang đứng phía xa.
Khi nhìn thấy người phụ nữ, anh ta liền đứng thẳng lưng lên, vài giây sau thì quay đầu bước đi.
- Đứng lại! - Đúng lúc đó, Mã Nhược Anh liền lên tiếng đanh thép.
Câu lệnh của cô khiến người đàn ông dừng chân, anh xoay lại nhìn cô, hỏi:
- Hình như cô đi nhầm tầng rồi, phòng của cô ở tầng trên.
Mã Nhược Anh chớp ánh mắt sắc bén, từ tốn trả lời:
- Không phải tôi đi nhầm, tôi đích thị là muốn đến tầng này tìm anh..... Stefan.
Người đàn ông thở hắt ra một hơi, lạnh nhạt lên tiếng:
- Cô tìm tôi có việc gì?
Trước câu hỏi của anh, Mã Nhược Anh nhếch môi, lạnh lẽo nói:
- Anh còn hỏi là việc gì sao? Đương nhiên là.....
Nói tới đó, Mã Nhược Anh đột nhiên dừng lại, rồi không báo trước một tiếng nào, cô nhanh như cắt bước lên, nắm lấy cổ áo người đàn ông, tay còn lại đập mạnh vào cánh cửa đang hé mở, khiến nó bật ra. Dùng một lực đạo mạnh mẽ, cô lôi cả người Stefan vào trong phòng.....