Mã Nhược Anh chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường, cô chỉnh lại phần trang phục có chút xộc xệch của mình, thở dài nói:
- Có phải tôi chưa làm gì anh nên anh nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm đúng không? Hôm nay thì biết tôi thế nào rồi đấy, sau này kiềm chế mình một chút đi, bằng không, tôi đảm bảo người luôn chịu thiệt là anh. Mặc dù không biết đau nhưng những chỗ nhạy cảm như vậy vẫn đủ khiến hệ phản xạ của anh “giật mình” đấy.
Liếc ánh mắt nhìn người đàn ông đang ôm quần mà biểu hiện vẫn bình thản, Mã Nhược Anh vươn tay ấn đầu anh ta xuống giường, cười cong mắt lên tiếng:
- Đã nói anh cần nghỉ ngơi một chút mà, cãi lời bác sĩ là không tốt đâu.
Dứt lời, cô liền quay đầu đi ra ngoài.
Nét mặt Stefan tràn đầy ấm ức nhưng không thể làm được gì, anh nghiến răng, đấm tay lên chiếc nệm mềm mại, tựa như muốn xả giận vào nó.
Mã Nhược Anh bước vào thang máy, cô vươn tay bấm một con số, rồi lùi về sau, vào lan can.
Đột nhiên thở ra hổn hển, Mã Nhược Anh sờ ngực mình đang đập nhanh, cô mím môi, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Không phải, không phải đâu. Chỉ là vì chuyện đó mới tiếp cận anh ta mà thôi, không có lí do gì khác, đúng không?
Tự hỏi bản thân mình vô số lần câu cuối cùng, Mã Nhược Anh cúi đầu, ngón tay cô gõ từng nhịp từng nhịp.
Lúc này, thang máy mở ra, một bóng người đứng trước đó nhìn thấy cô, liền lên tiếng:
- Cậu đang làm gì vậy?
Mã Nhược Anh giật mình ngước đầu lên, thấy Âu Dương Vô Thần đứng trước mặt, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao cậu lại ở đây?
Bị hỏi ngược lại, người đàn ông hơi nhíu mày, nói:
- Ý của cậu là gì chứ? Tại sao tôi lại không thể ở nơi này?
Mã Nhược Anh đảo mắt, há miệng nói:
- Nhưng không phải cậu đang ở tầng 24 với Thiên Thiên sao? Lên đây làm gì vậy?
Âu Dương Vô Thần càng khó hiểu, anh chớp mắt, đáp:
- Thì đây là tầng 24 mà.
"...."
Nghe xong, người phụ nữ chợt đứng hình, cô liếc đôi con ngươi nhìn con số chạy trên bảng điện tử, rồi lại nhìn xuống hàng nút bấm phía dưới, ánh mắt đột nhiên đông cứng.
Cái gì thế này? Sao lại là tầng 24? Cô muốn lên tầng 26 cơ mà?
Đảo mắt một lượt, Mã Nhược Ạnh liền suy nghĩ đến một lí do.
Chẳng lẽ... là lúc nãy cô bấm nhầm sao? Không nhìn số mà cứ bấm đại bấm càng... cho nên mới...
Nhận ra được điều này, người Mã Nhược Anh còn đông cứng hơn nữa, thấy cô kì lạ, Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu, cau mày hỏi:
- Cậu lại bị làm sao nữa vậy? Là bấm nhầm số à?
Mã Nhược Anh cứng nhắc gật đầu, đáp:
- Ừm... đúng vậy, là tôi bấm nhầm số thôi.
Nghe câu trả lời của cô, người đàn ông chớp ánh mắt suy nghĩ, nói tiếp:
- Lúc nãy tôi thấy thang máy dừng ở số 25 mà, nếu như cậu muốn lên phòng mình tầng 26, thì còn dễ bấm hơn nữa. Tại sao lại có thể nhầm xuống tầng của tôi vậy?
Mã Nhược Anh: "...."
Chính thức não bộ cũng bị đóng băng theo.
Mã Nhược Anh há miệng, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng lại không nói được. Rồi đột ngột vươn tay ra, cô bấm nút đóng thang máy lại, nhanh chóng đi lên tầng.
"....."
Người đàn ông đứng đơ trước thang máy, không kịp ngăn cản hành động đó lại, anh lên tiếng một cách muộn màng:
- Này, cậu đi đâu vậy? Tôi còn chưa vào mà?
Anh đứng ở đây đương nhiên là muốn đi thang máy rồi, nhưng cô ấy thậm chí còn không hỏi rằng anh có vào hay không nữa là sao?
Anh muốn đi lên để họp nhóm mà, không phải đã nói như vậy ư?