Andrew bất ngờ trước câu hỏi của người phụ nữ, tim anh vô thức đập nhanh hơn, trong thâm tâm có chút bối rối, ngập ngừng đáp:
- Anh... anh đương nhiên là còn sống. Anh dễ nào chết như vậy chứ. Em không cần lo....
Lời còn chưa nói xong, tay của Elena đã di chuyển xuống, cuộn lại thành nắm đấm, cô ngước khuôn mặt sát khí lên nhìn anh, mạnh mẽ vung một cú đánh vào bụng Andrew.
"Hự" - Người đàn ông co quắp người lại, ôm lấy bụng mình, theo bản năng lên tiếng:
- Em làm gì vậy, đau quá!
Elena trừng mắt giận dữ, tiếp tục đánh vào người của Andrew, vừa đánh vừa quát:
- Anh còn dám nói ư? Ai cho phép anh một mình đối mặt với đám Mafia đó, ai cho phép anh đánh nhau với chúng, anh tưởng mình là siêu nhân à, rơi vào biển lửa hay trúng súng đạn cũng sẽ không chết sao?
- Anh liều mạng như vậy mà còn sống thế này, sao không chết đi. Chết đi!
Andrew nhăn mặt, anh đưa tay lên đỡ những cái đánh của người phụ nữ, nói:
- Được rồi, được rồi, anh đang bị thương, em có thể đừng đánh nữa được không? Đau quá~
Elena nhìn dáng vẻ đáng thương của Andrew, cô không thấy cảm thông, mà ngược lại còn tức giận hơn nữa, tung tiếp một cú đấm vào ngực anh.
- Đau, anh cũng biết đau sao? Lúc một mình cân 50 người có vũ khí, sao anh không nghĩ đến bản thân cũng là con người, cũng biết đau đi. Bây giờ giả vờ cái gì chứ?
Andrew thở hắt ra một hơi, tỏ vẻ bất đắc dĩ, đáp:
- Lúc đó không phải vì muốn cứu em và Vô Thần sao? Anh dù có thật sự chết thì cũng đổi được tính mạng của hai người mà, quá lời rồi còn gì.
"Chát" - Một tiếng động vang lên ngay sau đó làm tất cả mọi người giật mình. Đến Stefan và Mã Nhược Anh cũng ngạc nhiên nhìn lại, dường như rất bất ngờ trước hành động của Elena.
"...."
Không phải.... hai người họ đang đùa với nhau sao? Tự nhiên cô ấy lại tát mạnh như vậy, trông không giống đang đùa tí nào.
Không lẽ... người đùa giỡn là Andrew, còn Elena.... thực chất là đang nói nghiêm túc?
Vậy.....
- Em không cho phép anh xem nhẹ mạng sống của mình, Andrew. Dù có là vì em hay Phelan, thậm chí là ai, cũng không được. - Elena lên tiếng đanh thép, ánh mắt cô nhìn người đàn ông cực kì nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Andrew kinh ngạc đến mức không nói nên lời, sau vài giây, anh mới cứng nhắc quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt đã không còn nét cợt nhả nào nữa.
Elena mím môi, ánh mắt hơi ướt, nhưng cô không khóc, nhìn thẳng Andrew, cô nói:
- Chúng ta là đồng đội, đồng đội thì phải làm cùng nhau, anh đừng biến em trở thành kẻ ích kỉ, vì bảo vệ mạng sống mà chạy trốn khi anh em của mình còn đang đối mặt với nguy hiểm.
Andrew chớp mắt, hạ giọng đáp:
- Anh không có ý đó. Anh cũng không định biến em thành người ích kỉ.
- Nhưng anh đã làm việc khiến em cảm thấy như vậy. - Elena ngay lập tức trả lời.
Cô mím môi nhìn người đàn ông, giọng nói mang theo sự chân thành:
- Đừng bao giờ làm như vậy nữa, Andrew. Em hay bất kì ai cũng không xứng đáng để anh phải đánh đổi mạng sống đâu. Hãy trân trọng chính mình.
Dứt lời, Elena cúi đầu, quay người lại muốn đi vào trong, thế nhưng, đột nhiên từ phía sau, một cánh tay vươn ra bắt lấy tay cô, kéo ngược thân thể cô trở vể, cùng với đó là một câu nói:
- Là em thì đổi cũng không sao, Elena. Bởi vì... trong mắt anh, em xứng đáng.
Người phụ nữ sững sờ nhìn Andrew, dường như không nghĩ đến anh sẽ nói thẳng như vậy, trong chốc lát, có chút không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ khác xuất hiện ngay bên cạnh Andrew, cô ta xoay chiếc chìa khóa xe trên tay, nhướn mày lên tiếng:
- Này, hai người nói xong chưa vậy?
Vivian một bộ dạng nhếch nhác nhìn Elena và Andrew, hơi tỏ ra khó chịu. Cô đứng đây tính ra cũng lâu rồi ấy, mà sao không ai để ý đến cô vậy?
Cái bóng đèn sáng trưng thế này mà!!!