- Tối nay? Thật sao? - Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên há miệng, cô không tin nổi điều mà người đàn ông vừa nói ra, thậm chí, còn có chút hoài nghi.
Âu Dương Vô Thần ngược lại rất bình thản, anh chậm rãi dùng bữa sáng như không có chuyện gì, lên tiếng:
- Thật. Trên thiệp mời có ghi, chẳng lẽ cô không xem qua sao?
"..."
Xem qua cái đầu anh ấy! Tôi cả đêm thức làm đề án, rảnh quá lôi thiệp mời ra đọc à?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, bất mãn đáp:
- Anh biết vậy tại sao không nói với em sớm hơn chứ? Tối nay diễn ra chương trình rồi, chúng ta vẫn chưa thống nhất phương pháp giải quyết nữa. Lấy cái gì để tổ chức đây?
Âu Dương Vô Thần nhai kĩ ăn chậm, anh liếc mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Không cần, dùng đề án của cô là được rồi!
Câu trả lời vừa dứt, Âu Dương Thiên Thiên liền ngạc nhiên, cô nhớ đến mình cũng làm đề án để giải quyết vấn đề. Nhưng mà.... anh ta đồng ý ư? Anh ta thậm chí còn chưa xem qua đề án của cô?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi ngược lại:
- Anh dùng phương pháp của em? Tại sao chứ?
Động tác của Âu Dương Vô Thần hơi ngừng lại, anh ngước lên nhìn cô, đáp:
- Không tại sao hết. Cô đã làm nó, vậy thì hãy thực hiện.
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần buông nĩa xuống, anh cầm khăn lên lau miệng, rồi cầm ly sữa bên cạnh uống 1 hơi, sau đó đứng lên, nói:
- Đi thôi, còn phải chuẩn bị nhiều cho chương trình tối nay nữa!
Nói rồi, anh xoay người, nhanh chóng đi ra ngoài, không kịp để Âu Dương Thiên Thiên nghĩ ngợi gì cả.
"..."
Đơ người 1 lúc, cô nhìn dĩa thức ăn mà mình vẫn chưa đụng đũa, liền hét lên:
- Đợi đã, anh hai. Em còn chưa ăn mà.
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa đứng dậy, một tay cầm theo tập tài liệu, một tay cầm lát bánh mì lên ngậm, ba chân bốn cẳng chạy theo người nào đó.
Tên ác ôn!!!!