Trần Ninh đi theo Đường Gia Ưng đã nhiều năm, cũng chỉ là vì trách nhiệm mà cố Đường lão gia và phu nhân giao cho, bảo vệ anh ta, chăm sóc anh ta, sớm đã trở thành nghĩa vụ rồi.
Chuyện báo thù, ông đương nhiên biết, nhưng không thể làm gì được, đây không phải là chuyện mà ông có thể xen vào. Với tư cách một quản gia cũ thì càng không nữa. Thế nên, không thể ngăn cản được những việc làm của Đường Gia Ưng.
Tuy là vậy, nhưng ông cũng không ủng hộ anh ta, đây xem như đã là sự giúp đỡ lớn nhất với Âu Dương Thiên Thiên rồi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong những lời đó, không còn gì để phản bác nữa. Cô nhìn qua Đường Gia Ưng trước mặt, lên tiếng:
- Tính mạng của tôi bây giờ nằm trong tay ông, vậy nể tình chú cháu trên danh nghĩa, có thể cho tôi một ân huệ không?
Âu Dương Hạ Mạt nghe được, ngay lập tức quát lớn:
- Không được! Đường Gia Ưng, anh đừng nghe cô ta nói nữa, mau giết chết cô ta đi.
Người đàn ông không để ý đến những lời của Âu Dương Hạ Mạt, anh ta nhếch môi, thích thú trước sự bất lực và hạ giọng cầu xin này của Âu Dương Thiên Thiên, liền đáp:
- Được, cô nói đi.
- Đường Gia Ưng! - Âu Dương Hạ Mạt gào lên, nhưng lại không đả động được tới anh ta, chỉ có thể dậm chân, cắn môi hậm hực.
Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng nói:
- Hãy tha cho Đường Tử Ngạo. Thằng bé vô tội, ông đã dùng một ngón tay của nó để tôi tới đây rồi, vậy thì hãy dùng tính mang của tôi đổi lại tính mạng của thằng bé. Tôi không yêu cầu ông làm hơn bất cứ điều gì, tôi chỉ hi vọng... ông sẽ tha mạng cho nó mà thôi.
Đường Gia Ưng nheo mắt, hỏi ngược lại:
- Vì sao cô không cầu xin cho Đường Gia Huỳnh? Cô nghĩ tôi sẽ không giết nó sao?
- Sẽ không! Vì ông đã từng nói, tính mạng của người Đường gia... đáng giá hơn tất cả. Tôi tin chắc... ông sẽ không giết Đường Gia Huỳnh. - Âu Dương Thiên Thiên trả lời.
Đường Gia Ưng nghe xong, anh ta gật đầu, sau đó giơ cao cây súng trong tay lên, ngón tay di chuyển đến cò súng, nhếch môi nở nụ cười quái dị nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói:
- Còn trăn trối gì thì hãy nói luôn đi, tôi cho cô thêm 3 giây nữa.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nét mặt trước sau vẫn như một, bình tĩnh lên tiếng:
- Đường Gia Ưng.... ông từng gặp ba ruột của tôi chưa? Liệu ông có biết, ông ấy là ai hay không?
Người đàn ông nhướn mày, mở to mắt cười khoái chí, trả lời:
- Chuyện đó... cô nên để xuống Diêm Vương gặp Đường Nhược Vũ mà hỏi đi!
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt lại, cô siết tay. Lần này.... cô sẽ có kết cục gì nữa đây?
Âu Dương Vô Thần, nếu anh muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân... thì mau xuất hiện đi, ngay bây giờ....
Ngón tay Đường Gia Ưng đã đặt vào cò súng, thế nhưng, ngay lúc hắn dùng sức muốn bóp cò, thì đột nhiên một vật thể sắc nhọn vụt bay trong không khí, thẳng đến hướng của hắn ta.
Trần Ninh phát giác được điều này, ông ngay lập tức ôm lấy bả vai Đường Gia Ưng, kéo sang một bên.
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:
- Người phụ nữ của tôi, ai dám động vào?