Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với những lời của Mã Nhược Anh, từng câu từng chữ mà cô ấy nói ra, lọt vào tai cô đều gây kinh ngạc đến cực điểm.
Hứa Sơ Sơ thật sự đã ra sức bảo vệ cô như thế sao? Nhưng... vì lí do gì chứ? Sự quan tâm đó quá đặc biệt rồi, đến cô cũng không nghĩ tới chuyện như vậy nữa....
Lúc này, khi Âu Dương Vô Thần nghe được, anh đảo mắt suy nghĩ, dường như nhận ra điều gì đó, anh lên tiếng:
- Thì ra là như vậy. Chả trách lúc đó tôi lại cảm thấy kì lạ khi Thời Cảnh Thường xuất hiện bên trong nhà thờ Siena. Nếu chỉ là hỗ trợ, anh ta không nhất thiết phải xông vào tận nơi đó, không ngờ còn có nguyên nhân khác.
Mã Nhược Anh gật đầu, đồng tình đáp:
- Đúng vậy, nhiệm vụ của Thời Cảnh Thường chỉ là hỗ trợ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ có thể ở một nơi xa, vừa an toàn vừa dễ dàng kiểm soát tình hình để tiện hỗ trợ, chứ không cần phải đến tận nhà thờ Sienna làm gì cả.
- Hơn nữa, bản tính Thời Cảnh Thường rất lãnh đạm lạnh lùng, đặc biệt không thích xen vào chuyện của người khác. Ngoài Hứa Sơ Sơ, anh ta dường như không để mắt tới bất kì ai, vậy nên, nếu không có sự nhờ cậy của Hứa Sơ Sơ, thì việc cứu em ra khỏi đó, sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Đám Mafia là ai chứ? Chúng có thứ gì trong tay chứ? Vũ khí, đạn pháo, thậm chí là bom cũng không thiếu, Chúng đến nhà thờ Siena cũng có thể phá hủy thì làm sao có thể để đám người Âu Dương Vô Thần thuận lợi chạy trốn được?
Nếu như lúc đấy Âu Dương Vô Thần không xuất hiện kịp thời, không mở ra một con đường máu, thì có lẽ.... cái xác nằm xuống ở nơi đó... sẽ không chỉ có một mình Elsa nữa.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nghe hai người nói, cũng đã hiểu ra được vấn đề.
Hít một hơi thật sâu, cô lên tiếng:
- Được rồi, em đã biết phải làm như thế nào. Đợi sức khỏe hồi phục, em sẽ sắp xếp thời gian đến gặp trực tiếp Thời phu nhân.
Âu Dương Thiên Thiên nói xong, cô cảm nhận có một ánh mắt cháy bỏng chiếu về phía mình.
Liếc mắt nhìn sang, thấy ánh mắt người đàn ông ngồi đối diện lóe sáng, tràn đầy mong đợi nhìn cô, Âu Dương Thiên Thiên biết anh muốn gì, bật cười nói:
- Em biết mà, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho anh theo, được chưa?
Âu Dương Vô Thần gật đầu mạnh, gương mặt vui vẻ như một con cún vừa được chủ quăng cho một cục xương, khiến bầu không khí xung quanh trở nên tươi mới hơn.
Mã Nhược Anh chớp chớp mắt, không nghĩ đến bản thân mới sớm đã bị cho ăn cẩu lương ngập mặt như vậy, cô liếc mắt, lên tiếng:
- Này, hai người xác định quan hệ rồi sao?
Âu Dương Thiên Thiên cười xinh đẹp, quay sang nhìn cô, đáp:
- Vâng.
"...."
Còn trực tiếp thừa nhận vậy nữa chứ... Âu Dương Thiên Thiên ngại ngùng dễ xấu hổ lúc trước biến đâu mất rồi?? Mau trả lại cho tôi đi T.T.
- Em cảm thấy không nên lãng phí thời gian nữa. Dù sao trong lòng chúng em đều có nhau, nên sớm xác định quan hệ một chút... sẽ tốt hơn. - Âu Dương Thiên Thiên vừa nói vừa cười nhìn Âu Dương Vô Thần. Người đàn ông thấy vậy cũng tít mắt cười nhìn cô.
Nội tâm Mã Nhược Anh lúc này: "...."
Không xong rồi, không cẩn thận phòng thủ, bị cẩu lương thộn cho không còn đường lui rồi.
Bây giờ thì cô đã thấu hiểu cái cảm giác làm bóng đen của Vivian rồi... Đau lòng quá đi mất...
Mã Nhược Anh cười gượng, nhẹ nhàng nói:
- Chúc mừng hai người. Dường như trải qua một cuộc thập tử nhất sinh, suýt soát mất nhau, nên tâm tình liền biến đổi không ít nhỉ? Nhưng như thế cũng tốt, nhận ra được tình cảm của đối phương, cả hai sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Sớm thành đôi vậy, tôi ngưỡng mộ hai người lắm đấy.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, cao ngạo lên tiếng:
- Ngưỡng mộ thì kiếm một người thành đôi với mình đi. Tôi biết cậu cũng đang trong một mối quan hệ mập mờ như tôi và Thiên Thiên lúc trước mà.
*Cầu phiếu nè, ahihi*