Âu Dương Chấn Đông bị tiếng gầm của Âu Dương Thiên Thiên làm giật mình, ông trố mắt nhìn cô, câm nín không lên tiếng.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, giận dữ nói:
- Kể từ bây giờ, tôi không còn là người của Âu Dương gia, vậy nên.... Âu Dương Vô Thần cũng không phải là anh hai tôi, ông mà dám động đến anh ấy, tôi nhất định không tha thứ cho ông, Âu Dương Chấn Đông.
Lời nói của Âu Dương Thiên Thiên khiến người đàn ông kinh ngạc, hoảng sợ không dám lên tiếng nữa.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô trừng ánh mắt sát bén nhìn Âu Dương Chấn Đông, vài giây sau mới quay đầu lại, nhấc chân muốn bước đi. Thế nhưng sau đó đột nhiên dừng thêm một lần nữa, cô liếc mắt, hướng tầm nhìn về phía nhà vệ sinh.
Xoay người đi tới đó, Âu Dương Thiên Thiên mở phắt cửa ra, ngay lập tức, xuất hiện trước mặt cô là một người đàn ông quen thuộc.
Thấy Âu Dương Thiên Thiên, Kiếm Tử liền cúi đầu, kính cẩn lên tiếng:
- Nhị tiểu thư.
Âu Dương Thiên Thiên lạnh lùng nhìn anh ta, nói:
- Tôi vốn nghĩ để yên cho anh đi theo tôi là giúp anh hoàn thành trách nhiệm của mình, nhưng không ngờ, hai chữ "bảo vệ" trong miệng của anh lại bao gồm cả việc điều tra chuyện riêng tư của tôi nữa. Kiếm Tử, anh thật làm tôi thất vọng.
Người đàn ông rũ tầm mắt, không dám nhìn thẳng cô, chỉ đáp:
- Tôi xin lỗi, Nhị tiểu thư. Nhưng những chuyện mà lão gia làm, cũng chỉ là muốn bảo đảm an toàn cho cô mà thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy lời này, cô nheo mắt, hỏi:
- Đảm bảo an toàn cho tôi? Vậy lúc tôi gặp chuyện thì anh đang ở đâu? Lúc tôi bị thương anh đang ở đâu? Kiếm Tử, khả năng của anh căn bản không thể bảo vệ được tôi trong những tình thế tôi gặp nguy hiểm nhất.
Người đàn ông mím môi, cúi đầu không lên tiếng. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục nói:
- Anh biết Âu Dương Vô Thần cử bao nhiêu người đi theo bảo vệ tôi không? Nếu không tính ám vệ thì cũng có đến 5 người. Thân thủ của họ đều cực kì tốt, so với anh chắc chắn hơn gấp trăm lần, nhưng đến họ còn không thể bảo đảm an toàn cho tôi, anh nghĩ anh làm được ư?
- Lúc trước, khi anh nói anh phụng mệnh hành sự, chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho tôi, tôi đã rất cảm kích. Bởi vì kể cả khi tôi rời khỏi Âu Dương gia, thì anh vẫn không quên điều đó, luôn đi theo bảo vệ tôi. Nhưng Kiếm Tử, tôi cho anh đi theo không có nghĩa là anh được quyền giám sát chuyện riêng tư của tôi, và báo về cho Âu Dương gia. Sự cho phép của tôi đối với anh cũng có giới hạn, chứ không phải tôi nhân nhượng cho anh lấn tới.
- Thời thế bây giờ đã khác, tôi không còn là người với thân phận bình thường nữa, bối cảnh của tôi đã trở nên phức tạp, đến người của Âu Dương Vô Thần, cũng không bảo vệ nổi tôi, thì anh làm được gì chứ?
- Đây là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho anh, Kiếm Tử. Sau này, tôi không còn là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia nữa, anh cũng không cần làm tiếp trách nhiệm bảo vệ tôi, vậy nên.... đừng đi theo tôi nữa. Nếu lần sau người của Âu Dương Vô Thần phát hiện ra anh, thì tôi sẽ không nói giúp anh nữa đâu. Tôi sẽ để họ, tùy tiện xử lý.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên quay người lại, cô nhìn về phía Âu Dương Chấn Đông, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần bây giờ là người rất quan trọng đối với tôi, hi vọng ông không có ý nghĩ tổn thương đến anh ấy, bằng không... tôi nhất định như lời mình đã nói, sẽ không tha thứ cho ông.
Âu Dương Chấn Đông siết tay, cau mày nhìn cô, hỏi:
- Thiên Thiên, con biết Vô Thần là người như thế nào, vậy mà.... vẫn chọn ở bên cạnh cậu ta sao?
*Cầu phiếu nè, ahihi*