Kỳ Ân, Sherry và Eira nghe thấy tiếng của người đàn ông, ngay lập tức nhận ra giọng nói là của ai, liền quay phắt người lại, đồng thanh lên tiếng:
- Cậu chủ!
Âu Dương Thiên Thiên chỉ thấy gáy lưng mình lạnh toát, cô cứng nhắc xoay người lại, nhìn người đàn ông mà toát mồ hôi lạnh, lắp bắp gọi:
- Vô.... Vô Thần..
Âu Dương Vô Thần nheo mắt lại, chậm rãi tiến gần đến chỗ cô gái. Thấy vậy, đám người liền không hẹn mà cùng lùi về sau, đến tay đang nắm Âu Dương Thiên Thiên của Sherry cũng không dám cầm nữa, chỉ biết lui người tránh tai họa.
Dừng chân trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông âm u hỏi:
- Em vừa mới nói cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, tự động nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu đáp:
- Em không nói... cái gì cả.
Âu Dương Vô Thần đương nhiên không chấp nhận câu trả lời này, anh mấp máy môi, hỏi với giọng lạnh như băng:
- Hình như anh vừa mới nghe từ miệng em thốt ra, nói anh yếu sinh lý?
Âu Dương Thiên Thiên sợ run người, cô mếu máo nhìn người đàn ông, tiếp tục lắc đầu, trả lời:
- Em không có...
Huhu, sao cô có thể xui xẻo như vậy? Nói xấu mà còn bị bắt quả tang chứ?
Lúc nãy vì cuống cuồng muốn giải thích cho đám Kỳ Ân hiểu mà vơ đại một lý do, không ngờ cái miệng nhanh hơn cái não, không suy nghĩ túm lấy một lý do điên khùng như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, bị Âu Dương Vô Thần nghe thấy. Phải làm sao đây chứ????
Aaaaaaaaaa, cô kiếm lỗ nào đó chôn thây mình cho rồi.
Âu Dương Vô Thần chớp đôi con ngươi lạnh nhạt, hơi thở chết chóc đều đặn phả ra bao phủ lấy khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên phía trước, sau câu trả lời của cô, anh không hỏi thêm gì nữa, mà Âu Dương Thiên Thiên cũng không dám nói điều gì.
Khoảng không gian im lặng làm cô càng sợ hãi hơn, hơi thở như ngưng trệ, đôi mắt nhìn người đàn ông không chớp.
"...."
Thời gian trôi qua, bốn mắt đối nhau, một bên sợ hãi lo lắng, một bên khác lại lạnh nhạt không nhìn được ra biểu hiện. Thật giống một con thỏ đang đứng trước một con sói, cảnh tượng vô cùng kích thích, mà đám người phía sau cũng hứng thú theo dõi, không bỏ qua một hành động nhỏ nào.
Sau đó tầm mười giây, đột nhiên Âu Dương Vô Thần cúi người, quặp tay ôm lấy chân của Âu Dương Thiên Thiên, một đường bế gập thân thể cô lên. Hành động nhanh chóng của anh làm Âu Dương Thiên Thiên không kịp trở tay, cứ như thế bị nhấc lên vai người đàn ông, cô vô thức hét lên:
- Âu Dương Vô Thần, anh đang làm cái gì vậy? Tính làm gì hả? Thả em xuống, mau thả em xuống.
Người đàn ông không làm theo lời cô nói, hướng về phía cầu thang mà nhấc chân bước đi, trên nét mặt lạnh lùng chỉ đáp lại một câu:
- Không phải em chê anh yếu sinh lý sao? Chưa thử mà có thể nhận định rõ ràng như thế à? Nếu đã vậy, bây giờ anh lập tức cho em biết anh có yếu sinh lý thật hay không.
Âu Dương Thiên Thiên:!!!!!
Ê, đừng làm bậy anh.
- Đừng, Âu Dương Vô Thần, anh thả em ra đi!!!! - Trong những bước đi mạnh mẽ của người đàn ông, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô gái nhỏ, vừa mới muộn màng nhận ra rằng, bản thân mình làm sai chuyện thật rồi.
Thôi xong. Toang rồi!!!!