Kỳ Ân biết mình không thể ngăn cản ý kiến của Âu Dương Thiên Thiên, chỉ đành đồng ý, cúi đầu đáp:
- Vậy được, Nhị tiểu thư xin đợi một chút.
Dứt lời, liền quay đầu lại làm nốt phần việc đang dang dở.
Âu Dương Thiên Thiên ngồi ở phía sau, nhìn người phụ nữ không chớp mắt, trong một thoáng, tâm trí cô tự nhiên vụt qua một câu hỏi:
"Ellie, bóng dáng của người vợ đảm đang này, cô đã từng nhìn bao nhiêu lần rồi?"
Âu Dương Thiên Thiên không thể không để tâm đến bức di thư mà Ellie Lennon viết cho mình, vậy nên cô luôn quan sát Kỳ Ân từ xa, bây giờ hiếm có dịp như thế này, cô sẽ thử... hoàn thành một tâm nguyện của cô ấy xem sao. Đầu tiên chính là....
Khoảng mười phút sau, Kỳ Ân mang thức ăn mình nấu đặt trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, nhìn một bàn đầy đủ những món, cô kinh ngạc lên tiếng:
- Khái niệm "đơn giản" của cô cũng long trọng quá rồi đấy, chính phụ có đến 8 món, cô đãi tiệc sao?
Kỳ Ân cười nhẹ, trả lời:
- Một mình tôi thì có thể ăn đơn giản một chút, nhưng có thêm Nhị tiểu thư thì làm sao tôi dám nấu qua loa sơ sài chứ. Vả lại, đây đều là những món rất dễ làm, tôi thấy vẫn chưa đầy đủ lắm, hay Nhị tiểu thư ngồi chờ tôi thêm một chút nữa, Kỳ Ân ngay lập tức làm thêm vài món cho cô.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngay lập tức lắc đầu, xua tay nói:
- Thôi được rồi, một bàn nhiều thức ăn như thế, chưa chắc hai chúng ta sẽ ăn hết, cô còn muốn làm thêm à? Không cần nữa đâu, mau ngồi xuống đi.
Vừa nói, cô vừa kéo tay Kỳ Ân, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Người phụ nữ chỉ có thể làm theo, thuận thế đáp:
- Vâng, mời Nhị tiểu thư dùng bữa.
Âu Dương Thiên Thiên cầm đũa lên, bắt đầu gắp miếng đầu tiên, cho vào miệng, cô chậm rãi thưởng thức hương vị. Vài giây sau, nhướn mày lên tiếng:
- Không tồi đâu, ngon lắm đấy. Cô nấu ăn khá hơn tôi tưởng nhiều.
Kỳ Ân nghe xong, vui mừng gật đầu:
- Đa tạ Nhị tiểu thư khen ngợi, cô thấy ngon là tốt rồi.
Sau khi Âu Dương Thiên Thiên nếm thử xong, Kỳ Ân mới bắt đầu ăn miếng đầu tiên, suốt cả quá trình cô đều rất bẽn lẽn, lễ nghi, không dám làm gì quá nhiều.
Âu Dương Thiên Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, cô nhìn những động tác của Kỳ Ân không chớp mắt, vài giây sau thì nói:
- Tôi nhớ lúc trước cô không hay dùng kính ngữ với tôi, từ khi nào lại trở nên khách khí như thế? Làm tôi cảm thấy có chút xa lạ...
Kỳ Ân chậm rãi nếm thức ăn trong miệng, nghe thấy những lời này, cô có chút nhai chậm lại, đáp:
- Nhị tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi là quản gia, phải làm gương cho người hầu, nếu nói chuyện với cô quá thoải mái, thì sẽ có người dị nghị mất. Tôi chỉ đang giữ khoảng cách để có lợi cho cô mà thôi, chứ nào dám xem Nhị tiểu thư là người xa lạ.
Âu Dương Thiên Thiên nuốt phần ăn trong miệng xuống, cô buông đũa, nhìn người phụ nữ hỏi:
- Nhưng giờ đây chỉ có hai chúng ta, cô vẫn muốn giữ khoảng cách sao?
"....."
Người phụ nữ mím môi, không lên tiếng đáp lại. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên nói tiếp:
- Kỳ Ân.... cô không nhận ra ư? Dù là có người ngoài hay không có người ngoài, cô đối với tôi.... cũng đã không thể thoải mái như lúc trước nữa rồi.
*Cầu phiếu nè, ahihi*