Âu Dương Thiên Thiên nói xong, liền quay mặt rời đi, để lại một mình Âu Dương Na Na nằm dưới đất, đau đớn với những tổn thương trên cơ thể mình. Cùng lúc này, phía xa xa, Âu Dương Vô Thần đang đứng ở một góc khuất, hướng mắt nhìn một màn vừa xảy ra.
Kỳ Ân đến từ phía sau, chậm rãi lên tiếng:
- Cậu chủ, có vẻ như Nhị tiểu thư lần này đã rất cứng rắn, tôi tin chắc Tam tiểu thư sẽ không dám gây sự với cô ấy thêm lần nào nữa đâu.
Âu Dương Vô Thần chớp đôi mắt đen láy, lạnh nhạt thốt ra một câu:
- Vô nghĩa!
"..."
Kỳ Ân kinh ngạc khi nghe thấy câu nói của người đàn ông, cô mở to mắt nhìn anh, dường như có chút khó hiểu với từ ngữ đó.
"Vô nghĩa"? Là ý gì cơ?
Đôi con ngươi Âu Dương Vô Thần phủ một mảnh sương giá, anh mấp máy môi mỏng bạc, lên tiếng:
- Khử Âu Dương Na Na đi!
- Dạ? - Gần như là ngay lập tức, người phụ nữ phía sau đáp lại với lời thảng thốt. Kỳ Ân không thể tin được mà trợn tròn mắt, hỏi:
- Cậu chủ, ngài nói gì?
Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt sắc bén, lạnh lùng quăng một câu:
- Cần tôi lặp lại một lần nữa sao?
Kỳ Ân sợ hãi lắc đầu, cô hạ giọng, cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời:
- Không cậu chủ, chỉ là tôi.... cảm thấy không hiểu lắm... Tại sao ngài lại muốn giết Âu Dương Na Na?
Người đàn ông mím môi, không nhanh không chậm nói:
- Thiên Thiên lương thiện hơn tôi nghĩ nhiều, mặc dù cô ấy luôn tỏ ra cứng rắn và quyết liệt, nhưng bản tính cô ấy vốn không thể làm chuyện xấu được. Cô ấy đã tha thứ quá nhiều cho những kẻ không đáng.
Kỳ Ân nhíu mày, cô hướng mắt về phía Âu Dương Na Na phía xa, ngập ngừng đáp:
- Mặc dù vậy... tôi không nghĩ đây là chuyện xấu. Tam tiểu thư căn bản không thể làm tổn hại đến Nhị...
- Cô quên chuyện của Âu Dương Hạ Mạt rồi? - Lời đang nói của Kỳ Ân trực tiếp bị cắt ngang bởi Âu Dương Vô Thần, đồng thời, câu hỏi của anh cũng khiến cô câm lặng.
Đúng vậy, cũng đã từng có một Âu Dương Hạ Mạt tưởng chừng như không thể làm tổn hại đến Âu Dương Thiên Thiên, bởi vì dáng vẻ yếu đuối như không hề có sức lực mà cô ta thể hiện, thế nhưng... sự thật chứng minh... cô ta đã có thể!
Không những có thể, mà còn làm ra thứ nghiêm trọng không tưởng tượng được. Âu Dương Hạ Mạt đã tàn nhẫn đến mức... dồn Âu Dương Thiên Thiên vào con đường chết. Cũng vẻ bề ngoài đó, nhu nhược và vô dụng, cũng sức lực đó, yếu ớt không có chút phản kháng, nhưng mà... nó vốn chẳng biểu hiện điều gì cả.
Nếu ý chí đã quyết, thì người nào cũng có thể thay đổi, nếu lương tâm đủ thối nát, thì chuyện gì cũng có thể làm, ngay cả việc giết người. Vì vậy...
Không gian xung quanh như lặng đi, Âu Dương Vô Thần đứng im một lúc sau mới lên tiếng:
- Tôi sẽ không để Âu Dương Na Na trở thành Âu Dương Hạ Mạt thứ hai, có thể đe dọa đến người phụ nữ của tôi. Không bao giờ!
Dứt lời, người đàn ông quay đầu rời đi, lúc ngang qua người Kỳ Ân, tưởng chừng một cơn rét lạnh như vụt sang, khiến cô bất giác run rẩy.
Lời nói của Âu Dương Vô Thần quá lạnh lẽo, mang theo hàn khí như không có chút tình người nào. Giờ phút này, anh đã quyết tâm bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên rồi, bất chấp tất cả mọi thứ. Chỉ cần kẻ đó có thể đe dọa đến cô ấy, anh sẽ trực tiếp tiêu diệt sạch sẽ. Thậm chí là một mầm non chưa kịp có nụ, anh cũng tuyệt tình... chặt đứt!
...
Kỳ Ân đứng tại chỗ một lúc thật lâu, đến khi cô bình tâm lại mình mới lên tiếng:
- Đã nghe cả rồi chứ? Hãy làm đi!
Cùng lúc đó, bộ đàm trên tai người phụ nữ nhấp nháy tín hiệu đèn màu đỏ, qua vài giây thì phát ra giọng nói:
- Rõ!
Lần này.... đã không còn là lời nói suông nữa rồi, đó là mệnh lệnh!
==============================================
Suốt cả ngày hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho đêm giao thừa, cô tự trang trí phòng ngủ của mình và Âu Dương Vô Thần, còn cắt dán chữ Tết và đặt bánh chúc mừng năm mới.
Khi trời gần tối, Âu Dương Thiên Thiên còn đích thân xuống bếp, nấu một mâm cơm đơn giản và cùng trải qua bữa ăn ấm áp với tất cả mọi người trong ngôi nhà.
Sau khi cho phép tất cả người hầu nghỉ ngơi, cô lên phòng, chủ động tắm rửa và thay bộ đồ ngủ xinh xắn.
Vệ sinh thân thể xong xuôi, Âu Dương Thiên Thiên ra ngoài ban công đứng hóng mát, cô nhìn lên bầu trời sao, cùng tận hưởng những phút giây cuối cùng của năm cũ.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên được mở ra, Âu Dương Vô Thần trên tay cầm một hộp bánh đi vào trong. Anh liếc nhìn xung quanh, khi xác định cô gái đang ở đâu, liền đi đến đó, nói:
- Có bánh rồi đây.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, vội quay đầu lại phía sau, nhìn người đàn ông đang tiến gần đến chỗ mình và đặt hộp bánh lên bàn, cô tung tăng đi tới, vô cùng vui vẻ lên tiếng:
- Cũng may là đến kịp, em cứ nghĩ sẽ không thể ăn thứ này trước khi sang năm mới nữa chứ.
Âu Dương Vô Thần tháo chiếc nơ xinh xắn, anh cẩn thận mở chiếc hộp bên ngoài, để lộ ra phần thức ăn mơ ước của Âu Dương Thiên Thiên. Đó là... một chiếc bánh gạo nếp.
Và đương nhiên, nó chính là chiếc bánh gạo nếp niaoga*. Loại bánh thay cho một lời chúc năm mới phát tài, xui xẻo qua đi và may mắn sẽ đến trong một tương lai không xa.
*Bánh gạo nếp niaoga là bánh truyền thống của Trung Quốc, phát âm của nó thay cho lời tạm biệt năm cũ và chúc mừng năm mới, thường được dùng trong dịp Tết nguyên đán. Ở Việt Nam, loại bánh này thường được gọi là bánh Tổ.
Âu Dương Vô Thần lấy dao xấn ngang chiếc bánh được trang trí đẹp mắt, trước khi đưa nó đến tay Âu Dương Thiên Thiên, anh lấy ra một thứ khác, hỏi:
- Có phải em dùng thứ này để mua bánh không?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn chiếc thẻ màu xanh trên tay người đàn ông, cô nhướn mày, đáp:
- Phải, thì sao vậy?
Âu Dương Vô Thần nheo mắt nguy hiểm, nói tiếp:
- Tại sao em không dùng thẻ của anh?
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*