Trịnh Gia Dĩnh mím môi, rũ mắt đáp:
- Em không cần thiết phải nhớ chúng đâu, đó chỉ là sở thích riêng của anh. Anh không ép buộc em...
- Đúng là anh không ép buộc tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhớ chúng, giống như việc tôi thích anh, dù anh không phải là của tôi, tôi vẫn thích anh. Nó sớm đã là thói quen của tôi rồi, học trưởng! - Bạch Oa Oa lên tiếng cắt ngang câu nói của người đàn ông, những lời của cô, khiến anh ta phải im lặng suy ngẫm.
Lúc này, người phục vụ mang cà phê lên, đặt xuống trước mắt hai người thức uống mà họ đã gọi, rồi nhanh chóng rời đi. Bạch Oa Oa chớp mắt, bình tĩnh cầm muỗng lên và khuấy ly cà phê, nói tiếp:
- Uống đi, để lâu nguội, anh sẽ không uống được đâu.
Trịnh Gia Dĩnh bấy giờ mới ngước mặt lên nhìn cô, trong đôi con ngươi thấp thoáng ánh buồn, nhẹ giọng hỏi:
- Sao em có thể nhớ hết được, mọi sở thích của anh?
Tay Bạch Oa Oa vẫn di chuyển theo vòng tròn thật đều, dường như không bị câu hỏi này làm tác động đến, cô chậm rãi trả lời:
- Sao có thể không nhớ được, những thứ đó đều là những tích góp nhỏ trong suốt những năm tôi đi theo anh mà. Anh không ăn được đồ lạnh, nên lần nào đến nhà hàng cũng phải gọi thức ăn nóng, dạ dày anh không tốt nên không uống được nhiều rượu bia, cũng không ăn được cay. Anh thích uống cà phê đen, không đường, và phải thật nóng, anh thích mang trang phục tối màu, không thích những nơi đông người ồn ào, không thích náo nhiệt, cũng rất ghét tiệc tùng. Anh còn thích biển, nơi muốn đến nhất là Thụy Điển, thích ẩm thực Trung Hoa, thích văn hóa cổ truyền của Úc..... rất nhiều nữa, tôi không kể hết được, nhưng tôi nhớ được tất cả, có phải thần kì lắm không?
Trịnh Gia Dĩnh nhìn cô gái trước mặt mình, nơi lồng ngực không hiểu vì sao lại nổi lên cơn đau nhói nhè nhẹ. Nghĩ lại thì, Bạch Oa Oa nhớ hết tất cả về anh, nhưng anh chưa bao giờ nhớ điều gì về cô cả. Thứ cô ăn được, không ăn được, muốn làm gì, không muốn làm gì... anh đều không có ấn tượng.
Bạch Oa Oa nhếch môi cười giễu, nói tiếp:
- Nực cười lắm phải không? Sở thích của tôi đến tôi cũng không nhớ, nhưng lại nhớ mọi thứ của anh rất rõ. Mỗi lần chúng ta đi gặp khách hàng, tôi luôn là người lựa món cho anh, bởi vì tôi biết khẩu vị của anh, và cũng rất thích cảm giác chăm sóc anh, nên cứ muốn làm điều đó. Tôi nhớ có một lần vì có việc nên tôi đã đến trễ buổi kí hợp đồng, lúc đến nơi thì anh đã gọi món rồi, đó là lần đầu tiên anh gọi thức ăn giúp tôi, nhưng Trịnh Gia Dĩnh, anh biết gì không? Những thứ trên bàn ăn ngày hôm đó, đều là những món tôi không thể ăn được, thậm chí có món tôi bị dị ứng nữa. Nhưng cuối cùng tôi vẫn ăn hết, không phải vì tôi cố gắng nuốt cho qua bữa, mà là vì đó là lần đầu tiên anh gọi món cho tôi, kể cả khi anh không biết khẩu vị của tôi là gì, tôi cũng vẫn muốn ăn hết. Tôi cứ như một con ngốc vậy, vui vẻ ăn hết mọi thứ dù sau đó phải xin nghỉ phép ba ngày với lí do ngộ độc thức ăn.
- Sau lần đó, tôi dần tập thích nghi với khẩu vị của anh, anh ăn cái gì thì tôi sẽ ăn cái đó. Anh thích cái gì tôi cũng liền thích cái đó. Tôi cứ nghĩ như vậy sẽ thu hẹp khoảng cách và sự khác biệt của chúng ta, nhưng mà... không phải, anh vẫn không bao giờ để tâm đến tôi. Trong thanh xuân của tôi, anh gần như là duy nhất, thật đáng tiếc, trong thanh xuân của anh, tôi lại giống như triệu người qua đường khác, mãi mãi không nhận được sự chú ý.
Những lời Bạch Oa Oa phát ra, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào trái tim của Trịnh Gia Dĩnh, khiến anh ta càng đau đớn nhiều hơn. Siết chặt tay, anh ta run rẩy hỏi:
- Tại sao... em lại làm như vậy? Thay đổi tất cả mọi thứ của mình.. chỉ vì anh?
Bạch Oa Oa ngừng tay đang khuấy cà phê lại, cô hạ mắt nhìn vòng xoáy đen chạy quanh trong ly của mình, đáp:
- Đúng vậy, là vì anh, nên tôi mới thay đổi tất cả của mình. Vì anh, nên thích uống cà phê đen, vì anh mới thích ẩm thực Trung Hoa, vì anh, mà thích biển, và cũng vì anh mà muốn trở thành người trưởng thành sớm hơn, giỏi hơn, tốt hơn. Nhưng Trịnh Gia Dĩnh, thật đau đớn rằng kết quả tôi nhận được lại không như tôi mong muốn. Bởi vì kể cả khi tôi đã thay đổi bản thân mình vì anh, anh vẫn không thuộc về tôi.
Dứt lời, Bạch Oa Oa ngước mặt lên nhìn người đàn ông, nhìn vào sâu trong đôi mắt Trịnh Gia Dĩnh, cô lên tiếng:
- Trịnh Gia Dĩnh, tôi đã từng ước mơ mình là Tuyết Lệ, để được có anh trong cả thanh xuân của mình, nhưng bây giờ tôi nhận ra rồi, tôi không thể là cô ấy, và cũng không muốn làm bản sao của cô ấy. Vậy nên, tôi sẽ không thay Tuyết Lệ, nhớ mọi thứ về anh nữa. Lần trước khi rời đi tôi đã không nói ra được, lần này... xem như là vì tự tôn của chính mình, tôi chính thức nói... Chúng ta chia tay đi.
Lời cuối của Bạch Oa Oa như một giọt nước rơi xuống mặt biển rộng mênh mông, sau đó lan tỏa ra những vòng tròn nhỏ bình lặng, nhưng lặng đến đáng sợ. Ngay giờ phút này, Trịnh Gia Dĩnh cuối cùng cũng đã nhận ra, Bạch Oa Oa thật sự quyết tâm buông bỏ rồi, cô ấy... buông được anh rồi.
Bạch Oa Oa hít vào một hơi sâu, nhẹ nhàng nói:
- Chị Tuyết Lệ là một cô gái tốt bụng, hiểu chuyện, nếu anh giải thích mọi chuyện thật rõ ràng với chị ấy, có lẽ sẽ nhận được sự tha thứ, hi vọng anh biết nắm bắt cơ hội. Tình yêu thật sự cần thời gian để thử thách, nếu chưa sẵn sàng rời xa đối phương thì đừng tính đến chuyện bỏ rơi nhau, cũng đừng vì quá cô đơn mà vội nắm tay ai đó, anh hiểu chứ?
Dừng một chút, cô chớp mắt nói tiếp:
- Còn chuyện tôi xin nghỉ việc, có lẽ anh đã biết rồi, hiện tại tôi đã tìm được công việc mới, sau này trên thương trường có thể chúng ta sẽ đối mặt với nhau, lúc đó, mong anh đừng tỏ ra quen biết tôi. Đừng hỏi tại sao, bởi vì sau khi chia tay, chúng ta đã không còn quan hệ nữa rồi. Tôi muốn hoàn toàn không còn dính líu gì đến anh, vậy nên… Trở lại làm người dưng qua đường, có lẽ sẽ tốt cho tất cả. Tạm biệt.
Nói xong, Bạch Oa Oa liền đứng dậy, cầm theo túi xách của mình, nhấc chân rời đi. Giây phút thân ảnh cô bước ngang qua người của Trịnh Gia Dĩnh, anh ta đã có xúc cảm muốn vươn tay ra giữ cô lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.
Thật sự có những người được sinh ra và đi ngang qua cuộc đời bạn, nhưng chỉ là để mất đi. Định mệnh cho bạn và họ gặp nhau, nhưng không cách nào giúp họ ở lại bên mình.
=====Khi thực lòng muốn yêu thương một người, chúng ta không bao giờ ngại quên đi bản thân mà cố gắng. Cái chúng ta sợ, là khi đánh mất cả chính mình, họ vẫn không thuộc về chúng ta.=======
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*