Mary nhếch môi, khóe miệng biểu đạt sự khinh bỉ, dưới màn đêm, bà ta trông như một con quạ đen kiêu ngạo, vừa thâm hiểm khó đoán, vừa âm u đáng sợ.
Dùng thêm sức vào đôi chân của mình, Mary khiến gót giày đâm vào ngực Âu Dương Thiên Thiên sâu hơn, nỗi đau xuyên qua cả chiếc áo mỏng manh, chạm vào da thịt bật máu, khiến cô phải đau đớn kêu lên. Nhìn về phía người đàn ông đang giương súng kia, Mary nở nụ cười thách thức.
Âu Dương Vô Thần không thể chịu được điều đó, cuối cùng cũng phải đầu hàng. Anh buông tay, khẩu súng rơi tự do xuống đất, bước tới một bước, anh lên tiếng:
- Rốt cuộc bà muốn gì?
Người phụ nữ nhướn mày, thản nhiên đáp:
- Muốn gì sao? Điều ta muốn... ta nghĩ con hiểu rõ chứ?
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh im lặng tầm vài giây rồi trả lời:
- Bà muốn quyền thừa kế đúng chứ? Được, tôi cho bà. Tôi sẽ rút lui, không cạnh tranh nữa. Tôi sẽ để Sym thuận lợi có được quyền thừa kế mà không gặp chút trở ngại nào.
Mary cười nham hiểm, bấy giờ mới chịu thu chân về. Bà ta quay hẳn người sang nhìn Âu Dương Vô Thần, nói:
- Nếu như đã dễ dàng từ bỏ như vậy, ta nghĩ điều kiện của con là muốn ta thả con nhóc này ra phải không? Nhưng làm sao đây... ta lại không muốn.
Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau chặt lại, anh nhéo mắt, quát khẽ:
- Mary!
- Quyền thừa kế ta có thể cạnh tranh một cách công bằng, huống hồ bây giờ hậu thuẫn của con đã yếu đi nhiều, thế lực của ta lại ngày càng vững chắc, ta tự tin Sym có thể dễ dàng nắm chắc chiếc ghế đó, vậy thì còn cần con nhường nữa làm gì? - Gần như ngay lập tức, người phụ nữ đanh thép đáp trả.
Quả thực bây giờ Âu Dương Vô Thần đã không còn khó đối phó như trước nữa, kể từ sau khi hôn ước với nhà Weithermer bị hủy bỏ, trở ngại dường như đã giảm bớt đi một nửa, với tình hình hiện tại, anh không còn là đối thủ ngang hàng của Sym nữa rồi.
Âu Dương Vô Thần siết tay, nghiến răng nói:
- Bà có biết Thiên Thiên có thân phận như thế nào hay không? Cô ấy là người mang dòng máu của người đứng đầu Rostchild, bà dám động vào cô ấy, chính là đụng chạm đến gia tộc lớn nhất thế giới ngầm.
Trước lời hù dọa của anh, Mary vẫn tỏ ra điềm nhiên, bình tĩnh trả lời:
- Elias, ta nghĩ con đã biết rõ Rostchild là một gia tộc như thế nào rồi chứ? Âu Dương Thiên Thiên chỉ là một đứa con gái, nó vốn dĩ là một vết dơ của gia tộc quyền lực đó, con nghĩ họ sẽ vì nó mà đối đầu với ta hay sao? Dám mang cô ta đến đây, ta đương nhiên đã suy tính kĩ càng. Đừng mang thứ ấy ra hù dọa ta, Elias, nhất là khi ta vẫn còn là nữ phu nhân quyền lực của gia tộc Bush. Dù thật sự Rostchild có khai chiến, ta cũng sẽ kéo theo cả gia tộc của con đi cùng.
Bàn tay của Âu Dương Vô Thần sớm đã cuộn tròn thành nắm đấm giận dữ, nhưng anh phải cố kiềm nén cảm xúc trong lòng, không cho phép bản thân manh động lúc này. Nhắm mắt lại, anh nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi lên tiếng:
- Rốt cuộc phải làm gì bà mới chịu thả cô ấy? Nói đi, tôi sẽ đáp ứng tất cả.
Mary FirstFlo bước đến trước mặt Âu Dương Vô Thần, nhếch môi hỏi:
- Elias, chẳng lẽ con không biết tùy tiện đặt lời hứa với người khác là rất nguy hiểm sao? Con có thể không trả giá nổi đâu.
Người đàn ông mở mắt ra, đôi con ngươi nhìn thẳng Mary, quả quyết đáp:
- Bà ép tôi phải làm như thế mà. Đừng tỏ vẻ một người tử tế nữa, ra điều kiện đi.
Mary mím môi, ánh mắt lóe sáng sự sắc bén, lúc này, trong đầu bà ta chợt hiện lên một suy nghĩ. Nếu như Âu Dương Vô Thần hoàn toàn biến mất.... thì có phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn?
- Vậy... nếu như ta muốn con tự kết liễu chính mình thì sao? - Mary độc ác lên tiếng.
- Không! - Ngay sau lời nói đó, một tiếng hét dữ dội vang lên. Âu Dương Thiên Thiên đằng sau gượng người ngồi dậy, cương cổ nói thật lớn:
- A Thần, nếu anh dám đồng ý, em sẽ hận anh suốt đời.
Người phụ nữ bỏ ngoài tai những lời nhạt nhẽo ấy, tiếp tục nói:
- Đằng sau ta là một vực thẳm rất sâu, ở bên dưới có thể là nơi sinh sống của bgwbfx loài động vật hoang dã nào đó mà thế giới chưa phát hiện ra, hoặc cũng có thể là một vũng lầy, ta không biết. Nếu con tự nguyện nhảy xuống đó, ta sẽ tha cho Âu Dương Thiên Thiên một con đường sống. Một mạng đổi một mạng, rất công bằng phải không?
Âu Dương Vô Thần chớp mắt nhìn Mary, cẩn trọng hỏi:
- Làm sao tôi biết được bà có giữ lời hay không?
Mary nhún vai, bày ra vẻ không quan tâm:
- Giờ điều đó quan trọng sao? Ở đây ta mới là người có quyền, con chỉ có thể lựa chọn, một là chết, hai là Âu Dương Thiên Thiên chết.
Dừng một chút, bà nhướn mày thách thức:
- Thế nào? Không dám? Sợ chết à?
Âu Dương Vô Thần nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt cương nghị trả lời:
- Được, tôi làm.
- A Thần! / - Cậu chủ! - Hai âm thanh cùng lúc vang lên, phát ra từ phía Âu Dương Thiên Thiên và hai người con gái kia. Dường như bọn họ rất sững sốt trước lời đồng ý của Âu Dương Vô Thần.
Sao anh ấy có thể đồng ý với yêu cầu đó chứ? Mary FirstFlo là hạng người nào? Anh thật sự tin bà ta sẽ tha mạng cho bọn họ sao?
Âu Dương Vô Thần dời tầm mắt nhìn về cô gái phía sau người phụ nữ, anh lướt qua người bà ta, đi đến gần Âu Dương Thiên Thiên, quỳ xuống trước mặt cô.
Đôi mắt Âu Dương Thiên Thiên mở lớn nhìn theo hành động của anh, hơi thở trong người như ngưng trệ, cảm giác bây giờ đau đớn đều tan biến, trong cơ thể trống rỗng, không cảm nhận được gì cả.
- A Thần... - Khẽ gọi tên người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên vô thức lắc đầu.
Nắm lấy bàn tay cô, Âu Dương Vô Thần nở nụ cười dịu dàng, nói:
- Thiên Thiên, đừng sợ, em sẽ không sao đâu.
Hai chữ "đừng sợ" vang lên, kí ức trong đầu Âu Dương Thiên Thiên như ùa về, lúc trước cũng có một người từng ôn nhu nói với cô như vậy, nhưng rồi sau đó... cô ấy đã không bao giờ nói được nữa.
"Tách" - Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống, Âu Dương Thiên Thiên bấu lấy cánh tay người đàn ông, giọng khàn đặc:
- Đừng... đừng mà, em xin anh A Thần, đừng làm như vậy... Còn có cách khác, nhất định còn có cách khác mà, chúng ta sẽ cùng đi, có được không....
Âu Dương Thiên Thiên bật khóc nức nở, cô òa lên như một đứa trẻ, dùng hai tay bấu víu Âu Dương Vô Thần, liên tục cầu xin:
- Đừng bỏ lại em... em sẽ không sống nổi mất.... em xin anh... đừng đi...
Âu Dương Vô Thần đau lòng nhìn Âu Dương Thiên Thiên rơi nước mắt, anh ôm chặt cô vào lòng, cố kiềm nén những giọt lệ của chính mình.
- Không phải anh đã hứa.... sẽ cùng em....đi xem lễ hội mùa xuân sao? Không phải... anh đã nói sẽ ở bên cạnh em... không bao giờ... đi nữa sao? Đừng thất hứa có được không? Hãy giữ lời đi mà... hãy giữ lời đi.... A Thần.... - Âu Dương Thiên Thiên vừa ôm người đàn ông vừa khóc, không ngừng cầu xin anh.
Âu Dương Vô Thần chậm rãi đưa tay lên xoa đầu cô, anh cắn răng, bật thốt từng chữ:
- Thiên Thiên.... anh yêu em...
Dứt lời, anh buông lỏng tay, nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên tràn đầy nước mắt, nhẹ hướng người về trước, đặt lên trán cô một nụ hôn, cùng với đó là lời thì thầm: "Anh xin lỗi."
Anh xin lỗi.... vì đã không giữ đúng lời hứa... để lại em một mình
Xin lỗi em... vì đã không chăm sóc tốt cho bản thân... không thể cùng em đến cùng trời cuối đất...
Anh xin lỗi....
Âu Dương Thiên Thiên run rẩy nhận lấy nụ hôn từ biệt, vừa xong, hơi ấm trong vòng tay cô chợt biến mất, thân thể Âu Dương Vô Thần cũng đột ngột rời khỏi. Lê thân thể về phía anh, Âu Dương Thiên Thiên hét lớn:
- Làm ơn đừng, đừng mà... đừng mà......
Từ phía sau, đám người áo đen ngay lập tức bắt lấy Âu Dương Thiên Thiên, cố gắng khống chế không cho cô lao lên. Hai tay Âu Dương Thiên Thiên đập xuống đất, cả thân thể đều bị người khác giữ chặt, nhưng cô vẫn cố chấp bò về phía Âu Dương Vô Thần, gào thét không ngớt.
Mary FirstFlo đứng nhìn một màn này, nuốt không trôi trước tình cảm bi lụy của Âu Dương Thiên Thiên. Bà ta liếc mắt về phía một tên sát thủ, ngầm ra ám hiệu.
Âu Dương Vô Thần đã đứng trước bờ vực, thế nhưng những tiếng khóc thét phía sau lại níu chân anh. Quày đầu nhìn lại, Âu Dương Thiên Thiên vẫn khóc như mưa, liên tục la lớn:
- Đừng... A Thần... đừng..... em xin cầu xin anh... đừng....đừng...
Ngay lúc đó, một bóng đen chợt vút ngang qua, động vào thân thể Âu Dương Vô Thần, lập tức làm anh mất thăng bằng. Âu Dương Thiên Thiên mắt mở to, đôi con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh người đàn ông ngã dần về phía sau, cuối cùng... rơi xuống vực thẳm... biến mất...
- Khônggggg!
Bàn tay của cô cuối cùng cũng không vươn được đến chỗ của anh, không nắm được anh...
- Aaaaaaaaa Vô Thần.... Vô Thần....
- Aaaaaaaaaa.....
Tiếng gào thét vang lên trong đêm đen, tạo nên một âm thanh bi thương thấu trời, cô gái ấy... ngày hôm nay đã nhận một nỗi đau đớn tuyệt vọng mà không ai có thể hiểu được....
"Khục khục" - Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên ho dữ dội, thân thể vô lực ngã rầm xuống đất. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, trước mắt cô hiện lên nhiều màu sắc lập lòe sặc sỡ, và âm thanh duy nhất cô còn nghe thấy là tiếng khóc gầm của Kỳ Ân và Sherry... hòa cùng với tiếng pháo nổ.
*Hi, chào mọi người, hôm nay Tiêu lại ngoi lên đăng truyện đây. Bão chap ngày hôm nay xong, phải đến ngày 1/8 Tiêu mới comeback lại nha, cùng với đó là những chương gần cuối của truyện này, và một thông tin vui nữa, chính là ngày hôm đó Tiêu sẽ đăng tải truyện mới lên. Câu chuyện riêng về Tiêu Tử Du, và cũng là bộ truyện cuối cùng trong chuỗi Hào môn của Tiêu. Cốt truyện hấp dẫn không kém, hứa hẹn sẽ làm các bạn thích thú ngay từ những chap đầu tiên. Cùng chờ đón nhé.*
*Mọi người có muốn đoán xem tình tiết tiếp theo như thế nào không? Và có lẽ cái kết mà Tiêu viết sẽ không làm hài lòng các bạn đấy ^^