Mã Nhược Anh nghe đến hai từ "kết hôn", khuôn mặt cô vô thức đỏ lên, ngập ngừng đáp:
- Chuyện... chuyện đó... không phải chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao?
Stefan nheo đôi mắt ranh mãnh, anh biết mỗi khi nói đến vấn đề này cô ấy đều rất hay xấu hổ, nên đôi lúc không có chuyện gì anh làm sẽ dùng nó trêu chọc cô, chỉ nhìn biểu cảm ngại ngùng của Mã Nhược Anh thôi cũng đã đủ giải trí rồi, đáng yêu vô cùng
- A Mã, anh biết là em muốn đợi Vô Thần tỉnh lại rồi mới giải quyết chuyện của chúng ta, nhưng mà... phải đến bao giờ cậu ấy mới tỉnh lại đây? Chúng ta vì cậu ấy trì hoãn hai năm rồi, hai năm trước anh tôn trọng ý muốn của em, cũng là tôn trọng Vô Thần, nhưng bây giờ, anh thực sự không còn đủ kiên nhẫn nữa. Ngay cả em cũng không biết chính xác bao giờ cậu ấy tỉnh lại, một năm hai năm có thể chờ, nhưng nếu kéo dài đến năm năm, mười năm thì sẽ như thế nào?
Stefan nắm chặt bàn tay Mã Nhược Anh, ánh mắt anh thâm tình, hạ giọng nói tiếp:
- A Mã, chúng ta có cuộc sống riêng của mình, không thể vì người nào khác mà làm chậm trễ thời gian của chính bản thân được. Thực tình, anh không thể chờ đợi nổi việc cùng em có chung tên trên sổ hộ khẩu, anh muốn... đường đường chính chính nắm tay em đi đến hết cuộc đời này.
Lồng ngực Mã Nhược Anh bỗng dâng trào những cảm xúc mãnh liệt khi nghe những lời đó từ Stefan, cô không ngăn được nụ cười tự nở trên môi mình, nhưng cũng rất bối rối hỏi:
- Sao hôm nay anh có vẻ nghiêm túc vậy? Lúc trước em không nhận ra anh còn biết nói loại câu này đấy!
Ánh mắt người đàn ông vẫn đặt ở nơi Mã Nhược Anh không rời đi, và anh cũng không bị lay chuyển trước câu đánh trống lãng của cô, khuôn mặt vẫn một nét chân thành nghiêm túc.
- Anh không biểu đạt không có nghĩa là anh không biết nói những lời này, nhưng nếu nó có thể khiến em động tâm, vậy anh không ngại thổ lộ thêm nhiều lần nữa...
Dừng một chút, Stefan lấy hơi, trịnh trọng lên tiếng:
- A Mã, chúng ta kết hôn đi.
Mã Nhược Anh nghe xong, đột nhiên cúi thấp đầu, khiến người đàn ông không nhìn thấy được nét mặt của cô. Tay bất giác siết chặt, Stefan không ép buộc, không hối thúc, anh chỉ âm thầm chờ đợi lời hồi đáp.
Mã Nhược Anh hai năm trước đứng trước câu nói này, cô đã từ chối. Lí do không hoàn toàn là vì Âu Dương Vô Thần, mà còn là vì cô muốn xem mối quan hệ này có thể bền lâu hay không. Trải qua nhiều chuyện, cô sớm đã đối với Stefan rất đặc biệt, không chỉ đơn giản là thích nữa, mà chính là yêu anh ấy, yêu rất nhiều. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn, cô vẫn không thể chấp nhận khi Âu Dương Vô Thần lúc đó còn nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt nhờ vào máy móc mà sống qua ngày, nếu cô nhận lời cầu hôn khi ấy, chẳng khác nào vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ, tình hình của Âu Dương Vô Thần đã tốt hơn, cô vẫn luôn mong đến ngày cậu ấy tỉnh lại và dắt tay cô vào lễ đường, người bạn tri kỷ đáng quý của cô, cũng là người thân duy nhất của cô. Nhưng xét đi cũng phải xét lại, nếu cô nghĩ cho Âu Dương Vô Thần một phần, thì cũng phải nghĩ cho Stefan một phần. Anh ấy đã đợi cô hai năm rồi, chưa kể đến khoảng thời gian trước vì cô mà làm không ít chuyện, đã đến lúc, cô nên báo đáp anh ấy rồi.
Thời gian trôi qua, Stefan vẫn im lặng chờ đợi, bên ngoài mặt có vẻ khá thoải mái nhưng trong lòng lại hoàn toàn ngược lại, anh sớm đã hồi hộp đến nghẹt thở. Từng giây phút qua đi, lồng ngực anh lại đập mạnh một nhịp, cuối cùng... cũng đợi được đến lúc Mã Nhược Anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cô lấp lánh, nở một nụ cười nói:
- Được, chúng ta kết hôn đi.
Cô gái vừa dứt lời cuối cùng, Stefan đã lao đến ôm chầm lấy cô, liên tục cười lớn, dường như thật sự rất vui sướng, rất thỏa mãn. Mã Nhược Anh cũng vòng tay ôm chặt người đàn ông, khóe miệng không tự chủ mà câu lên cao.
Không gian xung quanh bỗng chốc tràn ngập hương vị thanh mát và vui vẻ, sức sống bừng sáng mãnh liệt trong khung cảnh ấm áp hài hòa, giống như một bức tranh tình yêu lãng mạn, cuối cùng cũng đã có hồi kết. Dưới màn đêm se lạnh của tiết trời mùa thu sắp sửa sang đông, có một ánh sáng le lói tỏa ra kì diệu, dần lui ra xa, tất cả chỉ còn đọng lại tiếng cười cùng những lời nói vui đùa của đôi trẻ.
- Chúng ta sẽ cưới ngay trong năm nay, anh sẽ tự tay chuẩn bị tất cả mọi thứ.
- Không cần gấp gáp như vậy, em không chạy đâu mà~
- Không được, hay là ngày mai chúng ta tổ chức đám cưới luôn?
- Đồ ngốc này, phải xem ngày trước chứ.
....
====================================
Âu Dương Thiên Thiên dành nhiều thời gian ở cùng với Âu Dương Vô Thần, đến khi trời tối cũng không ra ngoài, đám người Sherry không đợi được, chủ động làm một bữa cơm đơn giản mang vào cho cô.
Lily mang theo khay thức ăn bước vào, để xuống bàn, lên tiếng gọi:
- Nhị tiểu thư, cô ăn một chút gì đi.
Âu Dương Thiên Thiên không nhìn cô gái, chỉ lãnh đạm đáp:
- Không cần, tôi không đói.
Lily mím môi, cố gắng khuyên giải:
- Nhị tiểu thư, dù cô không đói thì cũng cần sức để duy trì cơ thể của mình, ăn đôi khi đâu phải để no, chỉ là để thân thể không bị ngã quỵ mà thôi. Thức ăn chúng tôi nấu tuy không quá xuất sắc, nhưng chắc chắn không tệ đâu, cô cứ thử một ít đi đã.
Bấy giờ, Âu Dương Thiên Thiên mới liếc mắt qua, đối diện với ánh nhìn của người con gái, cô đột nhiên lên tiếng:
- Nếu tôi nhớ không lầm, cô là... Lily phải không? Mấy năm trước mất tích trong cuộc chiến với Mafia Ý, cô làm nhiệm vụ chung với Eira, nhưng sau cùng chỉ có một mình cô ấy trở về, lúc đó tôi cứ tưởng, cô đã chết rồi.
Lily cười nhẹ, bình tĩnh trả lời:
- Thật vinh hạnh khi Nhị tiểu thư còn nhớ tên tôi, chúng ta vốn ít tiếp xúc, không ngờ cô vẫn để tâm đến tôi như thế.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt lạnh nhạt, nói:
- Chuyện quá khứ tôi nhớ không nhiều, nhưng người nào vì tôi làm những gì, tôi sẽ luôn khắc ghi trong tim. Ba năm trước gặp cô ở Mỹ, biết được cô là người cứu A Thần, thực sự tôi đã vô cùng ngạc nhiên, vốn là muốn hỏi rất nhiều chuyện, chỉ là lúc đó thời thế không cho phép, mãi cũng chưa có cơ hội gặp lại. Bây giờ cô có hứng thú nói cho tôi biết không?
Lily ngay lập tức gật đầu, cô cầm theo một dĩa thức ăn nhẹ mang đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, đáp:
- Có thể nói cho Nhị tiểu thư biết mọi chuyện, nhưng tôi cũng có điều kiện. Câu chuyện của tôi khá dài, chúng ta vừa ăn vừa nói được không?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Lily rồi lại liếc nhìn xuống dĩa thức ăn trong tay, qua vài giây vươn ra nhận lấy.
Đạt được mục đích của mình, Lily mỉm cười nhẹ nhàng, cô quay về chỗ cũ, tìm một cái ghế ngồi xuống đối diện Âu Dương Thiên Thiên, bắt đầu kể:
- Hơn ba năm trước, tôi cùng Eira làm nhiệm vụ đưa thông tin đến cho Thời gia, yêu cầu chi viện cho đội của cậu chủ, trên đường đi, chúng tôi bị bắn rơi máy bay, phút cuối, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ đã giao, tôi và Eira đã sao chép thông tin làm hai bản, đồng thời chia nhau ra thoát sự truy lùng của sát thủ. Tôi rơi xuống biển, vì vụ nổ quá mạnh đã đẩy văng tôi ra rất xa, ký ức cuối cùng tôi còn nhớ là mình chìm dần xuống đáy đại dương trong vô lực, khi ấy, bản thân tôi cứ tưởng mình sẽ chết chắc, không ngờ.. đến khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trong một căn chòi lá của một ngư dân, hỏi ra mới biết tôi bị sóng đánh trôi dạt lên bờ, may mắn được người ở đó nhìn thấy và cứu giúp.
- Tôi ở đó dưỡng thương suốt một tháng trời, sau khi khỏe lại thì liền trở về Trung Quốc tìm mọi người, cứ nghĩ Nhị tiểu thư và cậu chủ đều ở đấy, nhưng không ngờ mọi người vẫn còn ở Mỹ chưa về. Bấy giờ, tôi lại bắt gặp một người khác, cô ấy sau khi nghe tôi kể mọi việc đã khuyên tôi không nên lộ mặt vội, đồng thời yêu cầu tôi gia nhập đội ám vệ của cô ấy, âm thầm làm theo những sắp xếp mà cô ấy vạch ra.
Âu Dương Thiên Thiên nghe đến đây, dường như đoán ra được điều gì đó, cô nhướn mày hỏi:
- Là lão đại?
Lily gật đầu, nhếch môi trả lời:
- Đúng vậy, chính là Tiêu lão đại - Tiêu Tử Du.
*Mọi người đã có ai đọc truyện về Tiêu Tử Du chưa? Ai đọc rồi thì biết nó hấp dẫn cỡ nào đấy, ai chưa đọc thì nhanh chóng lọt hố đi nè. Truyện tên "TÌNH NGÀN NĂM" nha*