Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi rụt tay lại, cô không nghĩ đến Vô Thần lại biết nhanh như vậy, ngập ngừng đáp:
- Không.. không phải, em... em..
Anh ấy nhìn thấy rồi, bộ dạng mà cô không muốn để lộ nhất...
Phải làm sao đây? Làm sao đây?
Âu Dương Vô Thần ôm cô gái vào lòng, anh siết chặt tay Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Anh không đi, anh sẽ ở đây với em.
Cô gái nghe thấy, ngay lập tức dùng lực đẩy anh ra, lắc đầu nói:
- Không được, nhất định không được, anh mau ra ngoài đi.
- Thiên Thiên... - Người đàn ông dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, giọng nhẹ nhàng dai dẳng.
Thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên không hề mềm lòng, còn quát tiếng lớn đuổi anh:
- Ra ngoài đi!!
Những tưởng điều này có thể khiến Âu Dương Vô Thần thấy khó rút lui, nhưng ngược lại, anh không di chuyển lấy một xentimet, thân thể vẫn ngồi im trong bồn tắm, một chút nhúc nhích xê dịch cũng không có.
Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nhướn người đến, một lần nữa ôm Âu Dương Thiên Thiên vào lòng. Anh không nói, nhưng hành động này khiến Âu Dương Thiên Thiên nghẹn lại, cô cắn đôi môi run rẩy, khó khăn lên tiếng:
- A Thần, anh không biết cơn nghiện kinh khủng như thế nào đâu, một khi phát tác, em sẽ không đủ tỉnh táo để khống chế bản thân mình, đó là lí do em luôn không muốn anh nhìn thấy cảnh tượng ấy. Xem như em cầu xin anh... ra ngoài đi, có được không?
Âu Dương Vô Thần vùi đầu vào cổ cô, vòng tay càng siết chặt lại, đáp:
- Anh nói rồi, anh sẽ ở đây với em. Anh không đi đâu.
Đôi mắt Âu Dương Thiên Thiên chợt dâng trào hai hàng lệ, cô bật khóc nức nở, thương tâm nói:
- Đừng như vậy mà, anh ra ngoài đi, A Thần! Nếu em không kiểm soát được mình, sẽ có thể làm anh bị thương đấy. Em không muốn anh bị thương, A Thần....
Người đàn ông rũ mắt, đôi con ngươi không một chút rung động, rất hờ hững trả lời:
- Không đi, bây giờ bất kể là xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ cùng em đối mặt.
Trước sự kiên quyết của Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên không thể phản kháng, cô run rẩy ôm lấy tấm lưng rộng lớn vững chãi của anh, bất lực gào khóc.
Ba năm qua, những lúc Âu Dương Thiên Thiên cần anh nhất, anh đã không thể ở bên cô, những lúc cô tuyệt vọng nhất, anh cũng không nhìn thấy, không cách nào an ủi hay bảo vệ cô. Lần này tỉnh lại, anh đã tự hứa với lòng mình, nhất định sẽ không bỏ rơi Âu Dương Thiên Thiên một mình nữa, không bao giờ...
...
Thời gian trôi qua, đám người Kỳ Ân càng tỏ ra mất kiên nhẫn, họ vừa nhìn thức ăn trên bàn nguội dần vừa hướng mắt về phía trên cầu thang, nhưng chỉ càng chờ càng mất, không thấy Âu Dương Thiên Thiên lẫn Âu Dương Vô Thần đi xuống. Cuối cùng, không đợi được nữa, Sherry bước đến gọi:
- Kỳ Ân, đã hơn hai mươi phút rồi, hay là để tôi lên xem thử?
Người phụ nữ nhìn đồng hồ, rồi giơ tay ra đáp:
- Để tôi đi, các cô hâm nóng lại thức ăn một chút, món nào không còn giữ được hương vị nữa thì báo với đầu bếp làm lại.
Nói rồi, Kỳ Ân quay lưng đi, bước từng bước lên cầu thang, thẳng tiến về phía căn phòng. Dừng chân trước một cánh cửa, cô nâng tay, lịch sự gõ hai tiếng "Cốc cốc".
Không nhanh lắm, từ bên trong vọng ra một tiếng trầm thấp:
- Vào đi.
Được sự cho phép, Kỳ Ân mở cửa bước vào, ngay lập tức hình ảnh một người đàn ông ngồi cạnh cô gái nằm trên giường đập vào mắt, cô chậm rãi bước tới, hỏi:
- Cậu chủ, ngài...
Thế nhưng câu hỏi còn chưa kịp thốt ra nguyên vẹn, khuôn mặt Kỳ Ân đã biến đổi mãnh liệt khi nhìn thấy hình dạng của cô gái nằm trên giường. Thân thể Âu Dương Thiên Thiên gầy gò, vết bầm tím có khắp mọi nơi, gương mặt cô trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi khô khốc còn vương chút chất lỏng màu đỏ. Máu?
Chuyện gì đã xảy ra? Âu Dương Thiên Thiên bị gì vậy?
Với sự hoài nghi và đau lòng, người phụ nữ hốt hoảng gọi lớn:
- Nhị tiểu thư!
Tiếng gọi đó khiến cô gái nằm trên giường hơi động, nhưng rồi rất nhanh trở lại bình thường, đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, chỉ có một vài giọt mồ hôi lấm tấm chảy xuống hai hàng lông mày thanh tú đang cau lại.
Âu Dương Vô Thần nhăn mặt, liền quay phắt lại quát Kỳ Ân:
- Nhỏ tiếng thôi, cô ấy chỉ vừa mới ngủ.
Kỳ Ân biết mình đã lớn tiếng, cô thu người, hạ giọng nói:
- Cậu chủ, chuyện này... Nhị tiểu thư...?
Âu Dương Vô Thần không giải thích gì, chỉ quay đầu lại, cầm lấy chiếc khăn khô bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho Âu Dương Thiên Thiên. Cùng lúc đó, Kỳ Ân phát hiện trên vai anh có một vệt máu, cô bất ngờ thốt lên:
- Cậu chủ, ngài bị thương rồi.
Lại một tiếng động lớn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Âu Dương Thiên Thiên nhưng thật may không đến mức làm cô thức giấc, Âu Dương Vô Thần tức giận, một lần nữa quay phắt nhìn người phụ nữ, ném cho cô một ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm.
"..."
Kỳ Ân sợ hãi rụt cổ, ngay lập tức ôm miệng nói nhỏ:
- Tôi... tôi đi lấy hộp cứu thương cho ngài.
Dứt lời, cô liền bước ngắn bước dài đi nhanh. Quơ tay cầm lấy một hộp thuốc màu trắng, Kỳ Ân rón rén tiến lại gần Âu Dương Vô Thần, nhẹ nhàng đứng ra sau lưng anh, chủ động kiểm tra vết thương trên vai người đàn ông. Thế nhưng, nhìn qua nhìn lại, cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Đưa tay sờ vào chiếc áo sơ mi ướt đẫm, Kỳ Ân cau mày lên tiếng:
- Cậu chủ, vết máu này...
- Không phải của tôi. - Âu Dương Vô Thần lạnh nhạt cắt ngang lời cô.
Nghe đến đây, Kỳ Ân đã hiểu được phần nào sự việc, liếc nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang nằm trên giường, phát hiện khóe môi cô ấy có một vết bầm nhạt, cô im lặng một lúc sâu mới nói:
- Có lẽ Nhị tiểu thư phải kiềm chế nhiều lắm, mới không làm ngài bị thương.
Một người có thể tự cắn môi mình đến bật máu, thà làm tổn thương bản thân cũng không muốn hại đến người mình yêu thương nhất. Hóa ra trên đời này còn có người tàn nhẫn với chính mình như vậy!
Kỳ Ân thở hắt ra một hơi, cô nghiêng người, lục tìm trong hộp thuốc một bình đựng chứa dung dịch amoniac, sau khi pha loãng với một ít nước lạnh, cô dùng tăm bông nhúng vào hỗn hợp đó, rồi bôi nhẹ lên vết máu vẫn còn chưa kịp khô trên vai Âu Dương Vô Thần. Và thật thần kỳ, vết máu dính trên chiếc áo dần nhạt đi, theo nhịp tay của Kỳ Ân ngày càng phai mờ và biến mất.
Trong đầu như nhớ về chuyện gì đó, cô vừa làm vừa nói:
- Lần đầu tôi gặp Nhị tiểu thư, cô ấy giống như một đứa trẻ vừa mới lớn, vẫn còn là thiếu nữ chưa trải sự đời. Cô ấy rất hay cười, còn rất thích làm trò, đôi lúc hơi ngốc nghếch, nhưng sự ngây ngô là xuất phát từ bản chất của cô ấy, không phải giả tạo, tôi có thể nhận ra điều đó. Lúc đấy, tôi thực sự có suy nghĩ, kiểu người như Nhị tiểu thư thực ra không quá hiếm lạ, nhưng tại sao cậu chủ lại để tâm đến nhiều vậy? Nhưng rồi sau khi tiếp xúc, cùng cô ấy trải qua nhiều chuyện, tôi dần biết lí do ngài bị cô ấy thu hút.
- Nhị tiểu thư... thực sự là một cô gái tốt. Không chỉ thể hiện qua lời nói, mà còn xuất phát từ cách cô ấy "đối nhân xử thế" với người ngoài. Với Ellie... Nhị tiểu thư tận tình giúp đỡ, dù cho là không quen biết. Ngày diễn ra tang lễ, khi đến viếng, tôi biết từ tận sâu trong đáy lòng cô ấy rất buồn, chỉ là một người thoáng qua, lại khiến Nhị tiểu thư buồn bã, tôi đã nghĩ mình nhìn lầm rồi. Nhưng không, cô ấy chính là như vậy. Đến chuyện của Elsa, cái chết của Elsa đối với những người như chúng tôi là một sự mất mát to lớn, nhưng tôi không ngờ, cô ấy cũng như thế. Nhị tiểu thư thân phận cao quý, được cậu chủ yêu thương, chúng tôi cũng quý mến cô ấy, đó là vinh hạnh. Chúng tôi đi theo cậu chủ đã bao năm, với thân phận người hầu, hơn ai hết chúng tôi luôn biết trách nhiệm của bản thân là gì. Bảo vệ Nhị tiểu thư cũng như bảo vệ cậu chủ, điều này sớm đã là nghĩa vụ, nhưng mà.... trong mắt của Nhị tiểu thư... chúng tôi chưa bao giờ là người hầu. Cô ấy.... đã xem tất cả chúng tôi như người nhà, đối xử lễ phép và chừng mực, thân thiết như người thân, gắn bó như chị em.
- Chúng tôi làm công việc này, luôn chuẩn bị tinh thần phải hi sinh, để giữ được tính mạng cho chủ nhân, chúng tôi không sợ đương đầu với khó khăn, kể cả là với cái chết. Nhưng khi Elsa mất đi.... Nhị tiểu thư đã khóc. Chỉ là một người hầu... nhưng cũng đáng để cô ấy rơi nước mắt. Tôi thật sự không biết... nên nói điều đó là gì nữa.
...
Dừng một chút, Kỳ Ân lại nói tiếp:
- Nhị tiểu thư khi đó tuy nhỏ tuổi nhưng nội tâm sâu sắc hơn người bình thường, suy nghĩ thấu đáo, hành động cẩn thận, đôi khi khiến tôi quên mất cô ấy nhỏ hơn tôi rất nhiều. Dù rằng Âu Dương gia đã làm những việc có lỗi với cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ hận họ. Âu Dương Na Na, Âu Dương Hạ Mạt, Bạc Tuyết Cơ, Đường Gia Ưng,... đã từng có rất nhiều người muốn dồn Nhị tiểu thư vào chỗ chết, nhưng cô ấy ngoài việc phản kháng cũng chưa bao giờ có ý định muốn hại họ. Cô ấy thậm chí còn cảm thấy thương hại trước cái chết của kẻ thù, đó là bởi vì Nhị tiểu thư thực chất rất lương thiện.
- Ba năm trôi qua, bây giờ, cái gì cũng thay đổi, Nhị tiểu thư... cũng đã không còn là cô gái như trước kia nữa. Hiện tại, cô ấy rất mạnh mẽ, mạnh đến mức không một ai dám động vào. Cô ấy cũng rất tàn nhẫn, ra tay không chút lưu tình, không một chút thương hại hay xót xa cho kẻ thù. Nỗi căm hận chỉ có thể hóa giải bằng máu tanh, và sự đền bù cũng phải trả giá bằng sinh mạng. Vậy nên, kết quả như thế là điều có thể hiểu được.
- Cậu chủ, xin ngài hãy thông cảm cho Nhị tiểu thư, cô ấy đi đến bước đường này... là vì bị ép buộc, nhưng tôi tin, đâu đó trong con người của cô ấy vẫn còn chút nhân tính, bản chất lương thiện vẫn tồn tại và chỉ cần ngài kiên nhẫn, có thể thay đổi Nhị tiểu thư thêm một lần nữa, để cô ấy trở lại là Âu Dương Thiên Thiên trước kia. Hơn bất cứ điều gì, tôi rất mong muốn được nhìn thấy nụ cười của cô ấy.
Kỳ Ân thu tay về, cô đóng nắp hộp sơ cứu lại, nhìn bóng lưng người đàn ông một lúc lâu rồi quay đầu rời đi.
Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng chỉ còn một mảnh yên tĩnh. Âu Dương Vô Thần vươn tay chạm vào Âu Dương Thiên Thiên, anh vuốt ve những vết thương trên cơ thể cô, chậm rãi hỏi:
- Thiên Thiên, lần đầu tiên lên cơn nghiện đau đớn đến mức nào? Em nói anh biết đi?
Siết chặt bàn tay người con gái, Âu Dương Vô Thần cúi đầu, đôi vai chợt run lên nhè nhẹ.
"Tách" - Một giọt nước mắt... lặng lẽ rơi...
Kỳ Ân xuống lầu, trước sự mong đợi của những người khác, cô chỉ nói:
- Dọn dẹp cả đi.
=========================================
Kể từ sau ngày hôm đó, Âu Dương Vô Thần lúc nào cũng ở bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên, hai người quấn quýt không rời.
Những khi lên cơn, anh cũng ở cùng cô, Âu Dương Thiên Thiên đôi lúc sẽ phản đối nhưng đều không có tác dụng, cuối cùng chỉ biết chấp nhận.
Về phía hội, không lâu sau cũng đưa ra hình phạt. Tiêu Tử Du trước sức mạnh đoàn kết của đám người, mặc dù tức giận nhưng vẫn giảm nhẹ mức độ xuống tối đa, Âu Dương Thiên Thiên bị phạt tự cai nghiện, không cho nhận nhiệm vụ trong vòng một năm tới. Ngược lại những người khác phải nhận nhiệm vụ xuyên suốt ba năm, không phân cấp độ. Bất cứ khi nào hội có chỉ thị, họ đều phải tiếp nhận mà không một chút phàn nàn.
Điều này hiển nhiên gây ảnh hưởng đến một số người, điển hình như Stefan và Mã Nhược Anh, kế hoạch sinh con của họ, ước mơ một nhà ba người... có lẽ phải dời lại rồi.
===========================
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hết một năm, Âu Dương Thiên Thiên cũng đã cai nghiện thành công. Khi cơ thể cô dần ổn định hơn, Âu Dương Vô Thần đã đề nghị kết hôn nhưng vẫn bị từ chối. Nhiều lần như vậy, Âu Dương Thiên Thiên đôi khi sẽ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết không đồng ý.
Bóng tối quá khứ vẫn còn là một nỗi ám ảnh đối với cô, đến tận bây giờ, dù đã trải qua nhiều năm nhưng nó chưa hoàn toàn lành lại được. Đứa con đầu lòng mà Âu Dương Thiên Thiên mong chờ nhất, lại chính là tội lỗi mà cô cảm thấy áy náy nhất. Một vết sẹo sâu tận đến xương cốt, đau đớn dai dẳng, kéo dài âm ỉ..
...
Tối hôm nay, Âu Dương Thiên Thiên không ngủ được, cô đi đến ban công, nhìn bầu trời đêm trên cao, lòng tĩnh lặng.
Âu Dương Vô Thần từ đằng sau bước đến, nhẹ nhàng khoác áo lên người cô, cất giọng trầm trầm:
- Bên ngoài lạnh, đừng đứng quá lâu.
Âu Dương Thiên Thiên bất động, cô chớp mắt nhìn bầu trời, chậm rãi gọi:
- A Thần!
Người đàn ông sánh vai bên cạnh, nghe tiếp những lời cô gái nói:
- Mấy tháng nay, em đột nhiên không còn mơ thấy con của chúng ta nữa, đứa trẻ đó... có phải đã tha thứ cho em rồi không?
Âu Dương Vô Thần sững người, nhìn cô không lên tiếng. Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu, âm giọng càng nhỏ hơn:
- Không thể cho nó cơ hội đến với thế giới này... là lỗi của em, tất cả là em nợ nó. Lúc trước thường hay mơ thấy, em đều sẽ rất đau đớn, hiện tại không còn gặp nữa, trong lòng lại thanh thản không ít. Những thứ em nợ nó... liệu có phải... cũng đã trả hết rồi đúng không?
Từng lời nói, giọng điệu của Âu Dương Thiên Thiên đều toát lên vẻ tội lỗi, dường như sự áy náy của cô đối với đứa bé đã mất năm đó lớn hơn rất nhiều so với mọi người tưởng tượng. Cũng phải, đứa con mà cô hết lòng bảo vệ, giấu diếm tất cả mọi người để bảo đảm sự an toàn cho nó, đứa con mà cô tràn ngập mong đợi nhưng cũng đầy lo lắng sợ hãi, đứa con đã được hình thành trong chính con người cô, là kết tinh tình yêu của cô và Âu Dương Vô Thần. Mất đi nó, chẳng khác nào mất đi một nửa con người mình. Nếu không phải Âu Dương Vô Thần vẫn còn sống, thì e rằng sau cú sốc ba năm trước, Âu Dương Thiên Thiên đã quyên sinh theo luôn rồi.
Người đàn ông nghe thật đau lòng, anh dang tay ôm lấy cô gái, đáp:
- Có lẽ... con của chúng ta chưa từng hận em, chỉ là nó... rất vương vấn em mà thôi, muốn ở bên cạnh em lâu thêm một chút. Bây giờ nó đi rồi, chắc chắn muốn em vẫn có thể vui vẻ sống tiếp. Thiên Thiên, đừng cảm thấy có lỗi nữa, đứa bé ấy nhất định đã trở thành một thiên thần, ở trên cao có lẽ đang mỉm cười nhìn chúng ta.
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, cô ôm chặt lấy thân thể Âu Dương Vô Thần, thâm tâm có chút run rẩy.
Một lúc sau, cảm nhận thấy người đàn ông cử động, Âu Dương Thiên Thiên mở mắt, liền phát hiện Âu Dương Vô Thần đã lấy ra một chiếc nhẫn, đưa đến trước mặt cô:
- Thiên Thiên, chúng ta kết hôn đi.
Thấy Âu Dương Thiên Thiên im lặng không đáp, anh vẫn không bỏ cuộc, nói tiếp:
- Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một gia đình mới, nơi mà có cả anh và em, và những đứa trẻ nữa. Đừng sợ hãi, đừng lùi bước, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, yêu em, bảo vệ em. Hãy tin anh!
Tất cả những lời hứa ấy đều là nỗi lòng của Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông dường như đã nói trúng tâm tư của cô, khiến cô có phần khao khát. Hướng mắt nhìn Âu Dương Vô Thần vài giây rồi lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay anh, cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên cũng gật đầu.
Khoảnh khắc anh trao chiếc nhẫn vào ngón tay cô, không gian như bừng sáng, niềm vui đong đầy khắp cả một khoảng trời.
Ở một góc phía dưới, đám người Kỳ Ân đã chứng kiến toàn bộ sự việc, ai nấy đều vui mừng, không ngừng thốt lên:
- Nhị tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi.
- Lãng mạn quá, cậu chủ thật tài giỏi.
- Không không, cái này gọi là biết nắm thời cơ.
...
Kỳ Ân đứng bên cạnh, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười, nhìn đám người ríu rít bàn luận, cũng góp vui thêm một câu:
- Nói cho các cô biết, cậu chủ cũng có dụng ý đấy. Cầu hôn đêm hôm nay, ngày 14-02... là ngày Lễ Tình Nhân!
=================================
Lễ cưới của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần nhanh chóng diễn ra ngay sau đó vài tháng, tất cả mọi người đều đến tham dự, vui vẻ chúc mừng.
Bên trong phòng chờ, Adelric nhân lúc chỉ có Âu Dương Thiên Thiên một mình đã lẻn vào trò chuyện với cô, giữa hai người thật ra cũng không có gì để nói, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vài lời chúc mừng và cảm ơn.
- Cadira không đến?
Nghe Âu Dương Thiên Thiên hỏi, người đàn ông liền trả lời:
- Dạo gần đây ba rất bận rộn, lễ bàn giao chức gia chủ gần tổ chức rồi, ông ấy có rất nhiều việc cần phải làm.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô thoáng im lặng vài giây rồi nói:
- Vậy... chúc cậu thuận lợi nhậm chức gia chủ.
Gia tộc càng lớn, trách nhiệm càng cao, và nó cũng tỉ lệ thuận với tính mạng, rất dễ bị đe dọa. Dù cô không thân thiết với Adelric, nhưng xem như là trên cương một người chị song sinh, cô hi vọng cậu ta có thể bình an.
Người đàn ông nghe lời chúc của cô, bất ngờ đứng sững, phải mất một lúc sau mới gật đầu đáp:
- Ừm. Tôi.. cũng chúc chị và Âu Dương Vô Thần... trăm năm hạnh phúc.
Nhìn vào đôi mắt Adelric, Âu Dương Thiên Thiên biết cậu ta là thành tâm, cô mỉm cười, khẽ cất tiếng:
- Cảm ơn.
Có lẽ, người con gái nào vào thời khắc đẹp nhất của cuộc đời mình cũng sẽ cười rất xinh đẹp. Dù trước đó đã từng là một người rất lạnh lùng, nhưng cũng có thể hóa mềm mại. Quả nhiên, người có thể ảnh hưởng đến Âu Dương Thiên Thiên, thay đổi được cô duy nhất chỉ có một mình Âu Dương Vô Thần mà thôi.
Adelric lần đầu tiên cảm nhận được sự đối xử khác biệt, nụ cười của Âu Dương Thiên Thiên nở rộ và bừng sáng như mặt trời, trong phút chốc khiến anh thấy ấm áp, mọi nỗi buồn và hận thù nhỏ nhặt cũng tan biến không chút dấu vết, tâm hồn... nhẹ nhõm tựa lông hồng.
"Boong....Boong....Boong..." - Tiếng chuông vang lên, báo hiệu thời gian đã đến, Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi đứng dậy, bước về phía cửa lớn. Khi lướt ngang qua người Adelric, chợt nghe tiếng anh gọi lại:
- Chị!
Cô gái dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta. Adelric mím môi, nói:
- Bất cứ khi nào gặp khó khăn, hãy nhớ đằng sau luôn có tôi và ba, còn có cả Rostchild. Ở chúng tôi, mãi mãi có một chỗ thuộc về chị.
.....
Lễ cưới bắt đầu, Âu Dương Thiên Thiên đứng một mình trên thảm đỏ, đằng sau cô là Elena, rất hiển nhiên cô ấy chính là dâu phụ. Phía đối diện, Âu Dương Vô Thần cùng Andrew đang đứng đợi. Tiếng chuông một lần nữa vang lên, trước ánh mắt của hàng trăm người, Âu Dương Thiên Thiên đã tự mình cất bước tiến về phía anh.
Ở một góc khuất, có hai người đàn ông đang đứng, ánh mắt đổ dồn về phía cô gái không rời. Trong thầm lặng, Alex Bush và Cadira Rostchild đã đến dự hôn lễ, nhưng không một ai thấy họ, cũng không hề biết họ làm sao vào được đây, cứ như thế.. chứng kiến xong mọi việc, họ mới rời đi.
Phía xa xa, Tiêu Tử Du đứng trên một đoạn dốc, nhìn bao quát toàn khung cảnh phía dưới, khóe môi khẽ cong lên.
Lúc này, một người phụ nữ lạ mặt bước đến từ phía sau, đứng bên cạnh cô, nheo mắt nói:
- Cô gái đó... thật khác lạ, thân thể và linh hồn không hề hòa hợp, số mệnh... đáng lẽ phải ngừng từ lâu rồi, nhưng bây giờ cô ta vẫn sống, lại còn có kết thúc tốt đẹp. Một sai lầm khác của tạo hóa sao?
Tiêu Tử Du chớp mắt, bình tĩnh đáp:
- Vậy thì đã sao chứ? Nhờ linh hồn ấy mà cơ thể đó mới có thể sống tốt, so với đoản mệnh, đây há chẳng phải là thứ ai cũng ao ước sao?
Âu Dương Thiên Thiên mặc dù có gia thế khủng nhưng nội tâm yếu đuối, căn bản không chết sớm cũng sẽ chẳng sống được. Nếu không có Đàm Gia Hi, không có sự nỗ lực của cô ta, kết cục sẽ khác sao? Câu trả lời... tất cả chúng ta đã nhìn thấy rồi.
Người phụ nữ đanh mặt, thở hắt một hơi:
- Không được, đây là trái với tự nhiên, cô ta sẽ bị trừng phạt.
Tiêu Tử Du nhếch môi, liếc mắt lạnh lẽo nhìn sang bên cạnh, lên tiếng:
- Trừng phạt? Người của tôi... ai dám trừng phạt?
Người phụ nữ nghe xong, xoay phắt sang nhìn cô, không đáp. Thấy vậy, Tiêu Tử Du kiêu ngạo nói tiếp:
- Cô ta đã trải qua đau khổ đủ rồi, đó là cái giá phải trả cho việc "nghịch thiên chuyển mệnh". Hơn nữa, đó là người của tôi, một kẻ dẫn đường như bà... không có tư cách động vào.
Người phụ nữ đánh hơi được mùi nguy hiểm, tự khắc ngậm miệng, nhưng vẫn không kiềm được mà khuyên một câu:
- Tiêu Tử Du, nghịch thiên chuyển mệnh.... không phải bao giờ cũng có kết thúc tốt đẹp đâu.
Tiêu Tử Du cười mỉm, thản nhiên trả lời:
- Thế gian rộng lớn, chuyện ly kì nào cũng có thể xảy ra, tương lai không nói trước được điều gì.... nhưng vẫn chưa biết ai hơn ai đâu.
Dứt lời, cô quay người, cất bước rời đi. Vài giây sau, người còn lại ở nơi đó cũng biến mất.
"Thế gian này vốn chỉ là một trò chơi giữa con người và tạo hóa, con người hiển nhiên do tạo hóa tạo ra, nhưng không hoàn toàn chịu sự chi phối của nó. Ở một góc nào đó, vẫn có những con người vượt ra khỏi quy luật tự nhiên, đánh bại được số mệnh."
*Halo mọi người, Tiêu lại mò mẫm quay lại rồi đây, xin lỗi vì sự chậm trễ. Chương trước đã hỏi các bạn về các cặp đôi phụ và nhận được nhiều ý kiến rất tích cực, qua suy xét, Tiêu sẽ chọn lọc ra một số cặp đôi để viết ngoại truyện, bao gồm: Win&Vivian, Lữ Uyển Thành&Bạch Oa Oa, Elena&Andrew, cuối cùng là Sherry Ái Tử Lạp&Tần Cảnh Hàm. Các cặp đôi khác và cặp đôi chính sẽ xuất hiện xen lẫn một số chương, không quy định nhiều hay ít. Vì đã thỏa thuận với ad bên MangaToon rồi nên dù Tiêu có bận bịu gì cũng sẽ phải chủ động ra truyện thôi, bắt buộc phải full trong tháng này:(((.
*Có một việc nữa Tiêu muốn hỏi ý kiến mọi người, có ai đã đọc truyện "Trai Hư Si Tình: Cô Vợ Bỏ Trốn" bản truyện tranh chưa ạ? Đó là một bộ truyện rất hot của app, hơn trăm triệu lượt đọc. Vài hôm trước ad có hỏi ý mình có muốn viết chuyển thể truyện đó thành tiểu thuyết không, Tiêu đã đọc thử rồi nhưng cá nhân Tiêu thấy cốt truyện nó khá nhàm và đại trà, tình tiết nhanh và có vẻ dễ đoán quá, nên cũng ngại. Mà Tiêu cũng muốn thử sức với cách làm mới, nên vẫn lưỡng lự chưa từ chối hẳn. Mọi người ai đọc rồi cho Tiêu ít ý kiến đi, được thì Tiêu nhận nha.*