Thật ra Thư Bá Hành đã tỉnh lại khi được đẩy vào phòng bệnh rồi, nhưng cả người đều không còn sức lực huống chi nói đến việc mở mắt ra. Hắn biết tay mình luôn bị người nào đó nắm chặt, bên tai còn có người liên tục lải nhải những chuyện hắn không hiểu.
Nhưng hắn càng không muốn để ý tới thì người kia càng nói đến hăng say, đành phải dùng hết sức cử động ngón tay, thanh âm kia mới hoàn toàn dừng lại.
Nhưng không bao lâu sau, hắn lại nghe thấy một giọng nói kích động hơn, "A Hành! Bác sĩ! Bác sĩ, anh ấy tỉnh lại rồi!"
A Hành? Là đang gọi ai?
Thư Bá Hành chật vật mở mắt ra, trong đầu nhất thời trống rỗng, ký ức trước khi hôn mê chen nhau hiện lên.
"A Hành? A Hành? Có nhìn thấy tôi không? Hiện tại cảm giác thế nào? Có đau không?"
"..."
"A Hành?" Trang Lăng một tay giữ lấy hắn, tay kia không ngừng xoa xoa trán của hắn.
Thư Bá Hành khó chịu quay đầu lại, tránh tay cậu ra.
"..." Tay Trang Lăng khó khăn cứng đờ giữa khoảng không, một lúc sau mới âm thầm rụt về, "Không thoải mái sao?"
"Khụ khụ..." Một tay của hắn treo ở bên cạnh, tay còn lại bị Trang Lăng nắm, muốn lấy mặt nạ dưỡng khí xuống cũng không có sức lực, đành phải cố gắng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Trang Lăng.
Trang Lăng ý thức được hắn muốn làm gì, tay lại càng siết chặt không cho hắn chạy thoát, "Anh muốn làm cái gì? Để tôi giúp anh."
"..." Thư Bá Hành cảm thấy bụng càng thêm đau, Trang Lăng, cậu đến cùng muốn làm gì?
"Đi!"
"A Hành? Anh nói cái gì?"
"Đi!"
"..." Trang Lăng cố hết sức ghé sát vào mặt Thư Bá Hành, cuối cùng nghe được giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Tôi sẽ không đi. Đây không phải là lời thật lòng của anh."
"Đi đi!" Thư Bá Hành đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người uốn éo thành hình con tôm, ngay cả mặt nạ dưỡng khí cũng rơi sang một bên trong cơn giãy dụa kịch liệt, dụng cụ bên cạnh giường bệnh phát ra tiếng rít chói tai.
Trang Lăng bị giật mình, sau khi cậu kịp phản ứng mới vội vàng ôm lấy hắn, tiện tay che lại mặt nạ dưỡng khí lên cho hắn.
"A Hành! A Hành, thả lỏng đi! Anh thế này rất dễ làm bản thân bị thương. Nói cho tôi biết có phải rất đau không? Bác sĩ! Bác sĩ!"
Nhưng cậu cũng không biết mình đã nói sai ở đâu, Thư Bá Hành càng giãy dụa lợi hại hơn, thậm chí cả môi đều xám xịt, Trang Lăng nhìn thấy mà sửng sốt.
Ngay khi cậu đang bất lực, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, một nhóm bác sĩ và y tá mang theo bộ thuốc xông vào, họ kéo Trang Lăng ra và sơ cứu cho Thư Bá Hành một cách nhanh chóng đâu vào đấy.
May mắn thay, bệnh của Thư Bá Hành tuy có phát bệnh đột ngột nhưng rất nhanh cũng biến mất, sau khi tiêm thuốc thì trên cơ bản đã bình tĩnh trở lại.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào?"
"Bệnh viêm dạ dày đáng sợ nhất là tâm trạng thất thường. Nếu Trang tiên sinh không muốn anh ấy chết sớm thì đừng chọc tức anh ấy." Người này là bác sĩ Phó chủ nhiệm khoa tiêu hóa, nhìn rất hiền lành nhưng lại có tiếng là tính tình nóng nảy, đối với Thư Bá Hành hai ba ngày đã được đưa vào bệnh viện hai lần thì giận chó đánh mèo, cho nên khi nói chuyện mới có chút tức giận.
"Tôi biết rồi bác sĩ."
"..." Bác sĩ kinh ngạc nhìn cậu tiếp nhận dạy dỗ như thế, phải biết Trang Lăng trước đây gặp Thư Bá Hành đều xảy ra tranh cãi, mỗi lần đều vội vàng tới rồi rời đi. Đừng nói là chăm sóc hắn, không chọc hắn tức tới ngất xỉu đã là chuyện may mắn.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế? Mặt trời mọc từ đằng Tây?
Ông mở miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cảm thấy không có gì để nói, nên nặn ra ba chữ "Như vậy là tốt nhất" rồi dẫn đầu rời khỏi phòng bệnh.
Khi mọi người đã đi hết, Trang Lăng bước đến bên giường, nhìn Thư Bá Hành đang nhắm mắt lại, tự hỏi hắn đang ngủ hay đã tỉnh, nói: "Tôi biết anh không muốn gặp tôi, tôi đi trước...Anh, mau chóng khỏi bệnh, đừng tự dày vò mình. Tôi...Từ nay về sau mỗi ngày tôi đều sẽ tới đây. "
Nói xong cậu đã chạy trối chết. Cậu cần một khoảng không gian để giải tỏa đầu óc và hiểu mình muốn gì.
Cũng là tránh cho Thư Bá Hành lại bị kích thích.
Nhưng mà cậu không biết, sau khi cậu rời đi, Thư Bá Hành trên giường bệnh chậm rãi mở mắt ra, nhìn sâu về phía cửa.