"Cậu ấy đến để thử vai nam thứ. Tôi thấy cậu ấy biểu hiện không tệ nên muốn giữ cậu ấy ở lại." Trước khi Châu Thanh lên tiếng, giám đốc bộ phận nghệ sĩ đã giải quyết bối rối trước.
Vị giám đốc này đã gần ba mươi mấy tuổi, vốn cũng xuất thân là người đại diện, theo lý thuyết thì ánh mắt của hắn không có vấn đề gì.
Nhưng...
Trang Lăng nhìn Châu Thanh, lại nghĩ đến kịch bản vừa xem cách đây không lâu, trong kịch bản ngoại trừ vai nam chính là cậu thì Châu Thanh chỉ có thể đóng vai nam thứ. Mà nam thứ là một sinh viên năm hai, tính cách năng động vui vẻ, có một sự ngây thơ tự nhiên và chân thật nhiệt tình, nhìn thế nào đi nữa thì cũng không phải một người đàn ông đã đắm chìm trong xã hội mấy năm như Châu Thanh có thể diễn được.
Không phải Trang Lăng nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của Châu Thành, mà vì có một số phần cứng không thể nào phá vỡ. Dù Châu Thanh có giả vờ như thế nào cũng sẽ không giống một sinh viên bình thường.
Không giống như vai diễn lần này của Trang Lăng, cậu là một giáo sư đại học cấm dục, không chỉ phù hợp với tính cách trong quá khứ, mà còn phù hợp với ý tưởng thiết kế của "Tinh Không".
Phải nói Lộ Bình thực sự rất có tâm.
Vậy thì đừng để nam thứ trở thành kẻ thất bại.
Nghĩ vậy, cậu ngồi xuống hỏi: "Châu Thanh, cậu đã thử vai diễn gì?"
"Nam thứ, Dương Thiên 1. A Lăng, vừa rồi tôi nghe nói cậu đã trở thành nam chính, chúc mừng."
"..." Châu Thanh tự gọi mình là A Lăng ở nơi công cộng khiến Trang Lăng có chút không thoải mái, nhíu mày, vô thức quay đầu nhìn Thư Bá Hành.
Thư Bá Hành vẫn nhàn nhạt như cũ, không có biểu cảm gì, nhưng Trang Lăng nhạy bén phát hiện đôi môi của hắn có vẻ tái đi một chút, điều này khiến cậu hốt hoảng, muốn tốc chiến tốc thắng.
Trong lòng cậu cuống lên, cách nói chuyện cũng không chút khách khí. Nhưng may mắn thay mọi người đều biết phong cách nhất quán của cậu nên cũng không có ai cảm thấy khó chịu.
"Châu Thanh, cậu không thích hợp với vai nam thứ."
"..." Sắc mặt Châu Thanh có chút không tốt, hắn không ngờ Trang Lăng lại không biết xấu hổ ở nơi công cộng không cho mình mặt mũi, cậu và hắn có hơn hai mươi năm tình nghĩa, thua thiệt cho mình khi nãy còn biểu hiện quan hệ giữa hai người rất thân thiết, còn đặc biệt gọi cậu là "A Lăng", trong nháy mắt đã bị đánh vào mặt.
"Trang Lăng, ý của cậu là gì?"
"Tôi không có ý gì khác. Châu Thanh, nếu cậu thật sự muốn tham gia diễn thì có thể thử vai Đặng Nghị. Tuy rằng anh chàng này không có vai trò gì, nhưng anh ta là một giảng viên, rất phù hợp với tính cách của cậu. Tôi chỉ nói suy đoán của mình."
"Đúng vậy nha, tôi không được may mắn như Trang Lăng cậu, luôn có người mở đường cho mình." Châu Thanh mấy ngày nay đều phải sống dưới sự dày vò của tên khốn đó, tâm lý cũng đã sớm đến bờ vực sụp đổ.
Trang Lăng lúc này nói cái gì hắn cũng chỉ nghĩ rằng cậu đang châm chọc. Hắn nghĩ, tôi đã từng đối với cậu tốt như vậy, đây là cái cậu trả ơn tôi sao?
Thư Bá Hành tức giận, mặc dù không có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều nhạy cảm nhận ra nhiệt độ trong phòng làm việc lại giảm xuống.
Hắn cũng không quan tâm đến tranh chấp giữa các nghệ sĩ, trực tiếp hỏi giám đốc bộ phận: "Đây có phải là điều mà anh gọi tôi đến xem không?"
Giám đốc cũng sửng sốt, "Xin lỗi Thư tổng, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện này. Anh chờ một chút, tôi sẽ xử lý ngay."
Thư Bá Hành không kiên nhẫn cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ, "Năm phút."
"Được được, anh yên tâm." Anh gọi điện thoại nội bộ nhờ vài đạo diễn tham gia casting đến một chuyến, lại đi vào phòng tiếp tân của văn phòng giám đốc xem Châu Thanh diễn lại một lần nữa, quả thật có chút cảm giác không ăn khớp, không khỏi nghĩ mình đã ở cái tuổi này mà vẫn không giữ được chiếc ghế này hay sao, không ngờ lại xuất hiện sơ suất như vậy. Thế là để cho hắn thử vai duy nhất của Đặng Nghị, vậy mà không có vấn đề gì.
Vì vậy đạo diễn lập tức quyết định để Châu Thanh vào vai Đặng Nghị, sau đó cho hắn rời đi, dù sao thì một vai nhỏ như vậy cũng không có tư cách lọt vào mắt của Thư Bá Hành.