"Tôi không sao."
"Anh nôn ra máu rồi còn bảo không sao? Thế làm sao mới coi là có chuyện?!" Hai mắt Trang Lăng đỏ hoe, trong thoáng chốc cậu nhớ tới một cảnh tương tự ở kiếp trước, chẳng qua lúc đó cậu lại lạnh lùng thờ ơ đứng nhìn.
Thư Bá Hành rõ ràng bị giật mình, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Tôi muốn quay lại phòng họp."
"...Cái gì? Anh muốn quay lại? Anh bây giờ có thể đi sao? Bá Hành, anh đừng tuỳ hứng nữa được không? Cùng tôi đến bệnh viện nhé?"
Trợ lý cũng ở bên cạnh thuyết phục hắn, "Đúng vậy Thư tổng, đến bệnh viện đi? Ngô Thịnh Kinh bên đó để tôi nói một tiếng là được, ông ta cũng sẽ không dám nói lung tung đâu?"
Nhưng Thư Bá Hành chỉ nhẹ giọng nói: "Cậu quên Trần tổng và Vương tổng rồi à. Tôi đưa bọn họ đến, theo phép tắc thì rời đi cũng phải chào một tiếng."
"..."
"Haha." Hắn đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, "Tình trạng của tôi bản thân tôi hiểu rõ nhất, lát sau sẽ đến bệnh viện với hai người."
Vì vậy cả hai đành phải ngẩn ngơ buông tay hắn ra, nhìn hắn lảo đảo bước khỏi nhà vệ sinh.
Trang Lăng không yên lòng với hắn, hai người trợ lý cũng đồng loạt đi theo, sợ hắn chống đỡ không nổi mà ngã xuống, nhưng bọn họ cũng không dám giúp hắn nữa, bởi vì bọn họ đều biết Thư Bá Hành ngoan cố như thế nào, hắn chịu tự mình đồng ý đi bệnh viện, đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Nhưng Trang Lăng cũng rất lo lắng, Thư Bá Hành lần này dễ nói chuyện như vậy, có nghĩa là hắn đã khó chịu đến cực điểm rồi?
Cậu và trợ lý đứng cách phòng họp năm bước đợi hắn, hoàn toàn không ngờ được lo lắng của mình lại chính xác đến vậy.
Một lúc sau, Thư Bá Hành đi ra, Trang Lăng vội vàng đỡ lấy, nhưng hắn chỉ kịp nhìn cậu một cái đã ngã vào trong tay cậu, hoàn toàn bất tỉnh.
"Bá Hành!" Trang Lăng hoảng sợ ôm lấy hắn, dùng ánh đèn mờ ảo trên hành lang nhìn rõ khóe miệng của hắn không biết từ lúc nào có một vệt máu chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.
"Trang tiên sinh, nhanh lên! Đưa sếp qua bên này!" Dù sao trợ lý cũng có chút kinh nghiệm, lúc này mới tỏ vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Trang Lăng bây giờ mới hoảng hồn, chỉ có thể máy móc ôm Thư Bá Hành chạy đến lối đi an toàn, may mà tầng lầu không cao, chốc lát đã tới ga ra dưới tầng hầm.
"Trang tiên sinh! Mau lên xe!"
Trợ lý gọi Trang Lăng, cậu ta chạy lên phía trước ngồi vào buồng lái, ngay cả Trang Khê đang vội vàng chạy theo bọn họ cũng ngồi vào ghế lái phụ.
Trang Lăng cẩn thận đặt Thư Bá Hành vào ghế sau để cho hắn nằm xuống, sau đó cậu vòng qua ngồi bên kia, nâng đầu Thư Bá Hành đặt lên đùi mình, hai tay ôm chặt lấy hắn, cũng lau máu tươi bên môi hắn đang không ngừng trào ra.
Có thể là do Thư Bá Hành quá đau đớn, mặc dù người đang hôn mê nhưng vẫn vô thức dùng một tay véo bụng mình, chân mày cũng nhíu chặt lại, trên trán còn có những hạt mồ hôi nhỏ rỉ ra.
Trang Lăng đành phải tách tay hắn ra, "Bá Hành! Bá Hành! Thả lỏng đi! Anh sẽ làm mình bị thương đấy!"
Nhưng Thư Bá Hành làm sao có thể nghe thấy cậu đang nói gì, thay vì buông ra, hắn lại càng nắm chặt hơn.
Trang Lăng đau lòng đặt tay mình lên tay hắn, như thể điều này sẽ tiếp thêm sức mạnh cho hắn, "Nhanh thôi...Chúng ta sắp đến nơi rồi...Cố chịu một chút...Bá Hành..."
"Trang tiên sinh! Tình trạng của sếp thế nào?"
"Không tốt lắm, máu vẫn chưa ngừng."
"..." Nghe xong lời này, trợ lý không khỏi tăng thêm tốc độ, cũng may nơi này cách bệnh viện Bác Nhân không xa, cậu ta dặn dò Trang Khê bên cạnh gọi cho bác sĩ rồi miêu tả các triệu chứng để bọn họ sớm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.