"Không sao." Di động của Trang Lăng đã sớm bị cậu tự tắt máy. "Dù sao cũng không phải việc lớn. Công việc lớn nhất của anh hiện tại, không phải là đại ngôn cho "Tinh Không" sao? Cho nên Bá Hành, anh phải mau chóng tỉnh lại đi, nếu không, anh sẽ không thấy tôi bắt đầu công việc đâu." Lúc cậu nói câu này trông rất dịu dàng, nhìn chằm chằm cửa thủy tinh đối diện.
Cậu ta vừa nghĩ Trang Lăng sẽ không nói thêm nữa, đang định lẳng lặng rời đi, lại nghe thấy giọng nói của cậu, "Có điều đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu đã gọi điện thoại cho ba mẹ hắn chưa?"
"Cái này..." Trợ lý Trần không ngờ cậu đột nhiên hỏi chuyện này, "Tiên sinh và phu nhân đang thám hiểm rừng mưa nhiệt đới. Tạm thời tôi không có liên lạc với bọn họ."
"..." Tay trái của Trang Lăng đấm vào bức tường phía sau. Trước đây cậu còn có thể ghen tị và ngưỡng mộ cuộc sống của hai vợ chồng họ, sống đến tuỳ tiện tiêu sái, nói đi là đi, bây giờ nghĩ lại, chỉ muốn chửi mẹ nó.
Bọn họ sống ngây thơ đến mức dễ dàng tin tưởng người khác, không những mất hết tài sản mà còn mắc nợ. Sau khi sự việc xảy ra, bọn họ lại thiếu dũng khí gánh vác tất cả, để lại tất cả cho đứa con trai chưa đầy hai mươi tuổi.
Sau khi Thư Bá Hành lật ngược tình thế và làm chủ tình hình, ông ta lại cầm tiền của con trai mình nói rằng sẽ ra ngoài thực hiện ước mơ mà khi còn trẻ chưa thể thực hiện được.
Nực cười, thật sự rất nực cười.
Lúc con trai mình chịu đựng đau khổ, bọn họ ở đâu?
Có lẽ sắc mặt Trang Lăng kinh khủng đến mức làm cho Trang Khê sợ hãi, cậu ta lo lắng hét lên một tiếng, "Trang Ca."
Lại nghe thấy Trang Lăng lạnh lùng hỏi: "Thư Trọng Sâm và Thư Bích Ninh thì sao? Anh trai bị bệnh, làm em thì cũng nên thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc chứ?"
"Chuyện này..."
"Cũng không liên lạc được?"
"Không phải đâu. Chỉ là Thư tổng đã ra lệnh từ trước, không cho phép chúng tôi quấy rầy nhị thiếu gia và tiểu thư."
"Sau đó thì sao?"
"Gì cơ?"
"Sau đó thì sao? Để cho bọn họ tiếp tục ở trong lâu đài ngà voi, xem như chuyện đương nhiên tiếp tục hưởng phúc khí của anh cả? Cái gì cũng không biết, không nên như vậy."
"Trang tiên sinh, ý của anh là?"
"Gọi đi. Trước tiên liên lạc cho Thư Trọng Sâm. Bọn họ nên tới xem anh trai đã hy sinh cho bọn họ những gì. Thư Bá Hành cưng chiều bọn họ, nhưng tôi thì không."
"Vậy tôi sẽ gọi ngay."
"Chờ một chút. Nhớ làm nghiêm trọng vấn đề lên."
"Được."
Thư Trọng Sâm tới rất nhanh.
Cậu ta đang vui vẻ với một vài người bạn ở KTV gần đó, khi cậu ta ra ngoài đi vệ sinh lại vô tình nhìn thấy vài cuộc gọi trên điện thoại di động của mình, tất cả đều là của trợ lý anh trai. Cậu ta giật mình, trực giác mách bảo đã xảy ra chuyện nên vội vàng gọi lại, không ngờ lại nghe được một tin tức khiến cậu ta choáng váng.
Anh trai của cậu đang bệnh tình nguy kịch!
Người này vẫn đang rất khỏe làm sao lại bệnh tình nguy kịch rồi? Còn suýt nữa không cứu chữa được? Ở ICU? Phản ứng đầu tiên của Thư Trọng Sâm là không phải hôm nay là ngày Cá tháng Tư đấy chứ? Nhưng cậu ta thất vọng phát hiện, trợ lý của anh cả đúng là không nói dối, anh trai của cậu lúc này thật sự đang ở bệnh viện, tình hình cũng không khả quan.
Thế là cậu còn chưa kịp nói tạm biệt với bạn bè mà đã lao vào phòng lấy chìa khóa xe rồi lao ra ngoài, lao đến bệnh viện Bác Nhân càng nhanh càng tốt.
Tầng cao nhất.
Có lẽ đó là lý do tại sao nơi này luôn chỉ phục vụ vài người như vậy, lúc này cả hành lang im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của Thư Trọng Sâm lo lắng chạy cùng hơi thở nặng nề.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy ba người ở trước cửa phòng ICU—-Trang Lăng và hai trợ lý của Thư Bá Hành, họ đều đang dựa vào tường hoặc ngồi trên băng ghế, điểm chung duy nhất là biểu cảm trang trọng và đau buồn.
"Trần Ca...Huhu...Anh trai của em...Anh của em thế nào? Ảnh đâu?"
"..." Trợ lý Trần lẳng lặng chỉ vào cửa kính đối diện.
Thư Trọng Sâm sững sờ quay đầu lại, liền thấy Thư Bá Hành đang yên lặng nằm ở chính giữa giường trải ga giường màu trắng, mặt có đeo mặt nạ dưỡng khí cỡ lớn cùng các loại dụng cụ quấn quanh người.
Hô hấp của hắn rất yếu ớt, cả người bị mắc kẹt trong chăn bông, lồng ngực hình như cũng không thấy phập phồng.
"Sao...Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Mới sáng sớm gọi điện thoại cho em vẫn rất khỏe mà, còn bảo em đừng có luôn chơi bời lêu lổng..."
"Vậy cậu có nghe anh ấy nói không? Cậu còn chơi ở KTV quậy đến tối nay không biết nên ở đâu?"
"Tôi...Tôi...Anh là...Trang Ca?"
"Là tôi. Trả lời câu hỏi của tôi, cậu đang làm gì trong khi anh ấy chịu đựng bệnh tật còn mình thì nói chuyện vua vẻ với những người khác trên bàn rượu?"
"Bệnh? Trang Ca, anh trai bị sao vậy? Sao đột nhiên lại đến bệnh viện? Tại sao..." Thư Trọng Sâm đột nhiên chạy tới, dùng hai tay bóp chặt vai Trang Lăng, vẻ mặt y hệt như kiếp trước, không thể tin được.
Cậu ta không thể tin được rằng người anh hùng như núi của mình lại rơi xuống dễ dàng như vậy, cũng không còn có thể thay bọn họ che chắn mưa gió, thậm chí không có cách nào răn dạy cậu một câu.
"Hắn vốn bị viêm dạ dày, dù sao cậu cũng nên biết chuyện này."
Thư Trọng Sâm gật đầu lia lịa.
"Về sau do uống rượu quá nhiều gây chảy máu dạ dày, lại phát hiện bị loét. Trong quá trình cấp cứu vừa rồi..." Trang Lăng không nói tiếp được nên đành ngậm miệng bỏ qua một bên.
"Đây là hồ sơ cấp cứu và ghi chép những lần khám bệnh của Boss trong những năm qua, nhị thiếu gia, tự mình xem đi."
Thư Trọng Sâm nhanh chóng nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc đọc.
"Vả lại, bây giờ bác sĩ nghi ngờ..."
Trợ lý Trần mới nói được nửa câu đã nhìn thấy Trang Lăng nháy mắt với mình, cậu ta lập tức hiểu ra nên ngậm miệng lại. Chỉ cần để đứa nhỏ này biết anh trai của mình đã trả giá bao nhiêu cho bọn họ là đủ rồi, không cần thiết phải nói với cậu ta quá cụ thể để tránh gây rắc rối.
Suy cho cùng, vấn đề dạ dày vẫn còn nhỏ, nhưng nếu vấn đề về tim mạch xuất hiện trên người sếp thì không đơn giản chỉ là gây náo loạn thị trường chứng khoán.
Thông tin này phải được giữ kín trong phạm vi của hai hoặc ba người biết.
Cũng may Thư Trọng Sâm lúc này hoàn toàn bị những ghi chép này hấp dẫn, không có nghe thấy nửa câu cuối của trợ lý Trần, cậu càng xem càng sợ hãi, càng xem tay càng phát run.
Sao lại thành thế này? Anh trai, người luôn ở trước mặt bọn họ ngăn cản tất cả không biết từ khi nào đã bệnh tật quấn thân? Rõ ràng số lần gặp nhau ít ỏi vẫn còn khỏe mạnh mà.
Tại sao? Tại sao?
Thư Trọng Sâm chợt nhận ra mình hoàn toàn không hiểu rõ người anh này.
"Cậu đã từng hận anh mình đúng không?"
"Cái gì?" Cậu ta lẩm bẩm, tự hỏi tại sao Trang Lăng lại đột nhiên hỏi như vậy.
Cậu có hận không? Đương nhiên không hận, đó là anh trai của cậu!
"Nhưng tôi nghe nói rằng cậu phàn nàn về việc anh ấy nói cậu tránh xa người cậu gọi là bạn kia một chút, thậm chí hai người đã cãi nhau ầm ĩ vì chuyện đó."
"..."
"Chuyện xảy ra ngày hôm qua, đúng không?"
"..."
"Sau đó sáng nay cậu vẫn đã trả thù anh ấy bằng cách dành thời gian cùng những người bạn kia ăn chơi đàng điếm. Cậu có bao giờ quan tâm đến sức khỏe của anh trai mình không? Cậu có biết lúc đó anh ấy đang rất đau đớn không?"
"..."
"Cậu có nghiêm túc xem xét sắc mặt của hắn chưa? Ăn cơm cùng với nhau cũng chưa từng hỏi vì sao hắn lại ăn ít như vậy đúng không?"
"..."
"Không. Cậu chỉ quan tâm đến bản thân mình." Thật ta những lời này Trang Lăng không đủ tư cách chất vấn người khác, thật ra cậu cũng đang tự mắng chính mình.