Trang Lăng thực sự là buồn cười đến chết đi được trong vòng tay của hắn, nhưng cậu vẫn phải giả bộ buồn bực nghẹn ngào nói: "Bác sĩ Lâm vừa rồi nói với em, nếu cứ để anh mặc kệ bản thân tiếp tục lao lực, có lẽ sẽ phát triển thành...Suy tim trái...Vừa rồi chỉ là tim đập nhanh rồi suýt ngất, nhưng lần sau thì sao? Có phải sẽ trực tiếp bị đẩy vào phòng mổ luôn không? A Hành...Em sợ lắm...Em thật sự rất sợ...Cảm giác chỉ còn lại một mình ở bên ngoài, em không muốn thử lần nữa đâu..." Thật ra là lần thứ ba, trong lòng cậu thầm nói thêm.
"A Hành, hãy vì em...mà trân trọng bản thân được không? Em không muốn đến cuối cùng giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Anh có biết không? Từ khi em mơ giấc mơ đó, mỗi ngày em đều sẽ mơ thấy anh rời bỏ em...Chỉ cần em nhắm mắt lại thì...A Hành, em...Em thật sự chịu không nổi... "
"..." Tay Thư Bá Hành rốt cuộc rơi vào trên đầu cậu, hắn xoa xoa hai lần, không biết nên khóc hay nên cười, "Sao lại suy diễn nghiêm trọng như vậy rồi? Ban ngày suy nghĩ cái gì đêm đến sẽ mơ thấy đó, gần đây em căng thẳng quá à? Thật ra không có chuyện gì đâu, cơ thể của tôi tôi còn không rõ sao?"
"Anh thật sự không rõ ấy!" Trang Lăng dùng giọng mũi mờ mịt phản bác lại, "Anh cũng chẳng phải học y thì sao mà biết được? Có người có uy quyền của bác sĩ à? Đừng tưởng rằng anh thông minh, thì anh...thì anh...Hức..." Trang Lăng vừa than vừa khóc.
Thư Bá Hành không còn cách nào khác, đành phải nói: "Được được, là tôi không rõ, em đứng dậy trước đi, đừng khóc. Đừng làm quá lên."
"..." Trang Lăng vừa vặn không đứng dậy được, ngược lại ôm eo hắn chặt hơn, thật ra cậu chỉ sợ nếu bây giờ mình dừng lại thì sẽ uổng công.
"Chuyện lớn, chuyện lớn, chính là chuyện lớn đấy. Anh hứa với em sau khi xuất viện nghỉ phép nửa năm, thì em sẽ đứng dậy."
"Không thể nào."
"..." Thời gian lặng thinh một lúc lâu, vài phút sau, giọng nói điềm tĩnh của Trang Lăng truyền đến, "...Ra vậy" rồi cậu đứng dậy.
Lần này đổi thành Thư Bá Hành không bình tĩnh nổi, thật ra hắn chỉ phản xạ có điều kiện mà từ chối trong tiềm thức, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Vừa nói xong đã nhận ra giọng điệu của mình có vẻ hơi mạnh quá, dù sao Trang Lăng cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn.
Hắn vừa định cứu chữa thì thấy Trang Lăng tuỳ tiện lau mặt, "Thật xin lỗi, em không nên ép anh. Em biết Thư Thị là công sức của anh, anh không muốn từ bỏ cũng rất dễ hiểu. Nhưng chúng ta có thể thay đổi phương thức khác không? Anh làm việc ở nhà, chỉ làm việc nửa ngày mỗi ngày, nửa ngày còn lại dùng để nghỉ ngơi? Được chứ?"
"..." Thư Bá Hành không ngờ còn có hướng đi như vậy. Cảm xúc nhất thời bộc phát chó má gì chứ? Rõ ràng là mưu đồ đã lâu! Ngay cả kế hoạch cũng đã cân nhắc rất kỹ.
Hắn nên nói gì đây?
Hắn lắc đầu bất lực, thậm chí còn hơi có tâm trạng pha trò, "Tôi là đang nghỉ hưu sớm à?"
Thật ra Thư Bá Hành cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc, sau khi bị người khác "ngỗ nghịch" đến thế mà hắn còn có thể bình tĩnh nói chuyện với cậu? Nếu là lúc nước hắn đã nổi trận lôi đình rồi.
Không phải ai cũng có thể có được tính khí tàn nhẫn, Thư Bá Hành cho rằng hắn còn có thể tàn nhẫn hơn.
Nhưng không biết vào lúc nào, hắn từ lâu đã không còn tâm tư "Hiếu thắng" kia nữa, có lẽ vì hắn đã sớm nhìn thấy hồng trần rồi phải không? Thư Bá Hành trong lòng tự giễu.
Có điều nếu trợ lý và cấp dưới của hắn biết được suy nghĩ của hắn, họ có thể sẽ tức giận: Sếp, bây giờ anh chỉ còn biết cưng chiều Trang Lăng, đối xử với chúng tôi lúc nào cũng là lạnh lùng như đao! Không cần tiền nữa hả!
"Ai dám để cho Thư tổng của chúng ta nghỉ hưu? Cục cưng, nếu anh làm tốt thì còn có phần thưởng đấy! Cho phép anh thị sát công ty một lần."
"...Trang Lăng, có phải em đóng quá nhiều phim thần tượng rồi không?"
"..." Trang Lăng vô thức muốn hỏi lại "Gì cơ", không hiểu vì sao chủ đề lại đột nhiên chuyển sang chuyện này.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói thì đã nghe Thư Bá Hành cắt lời, "Vừa vặn Thư Bích Ninh cũng am hiểu lĩnh vực này, để em ấy PK với em một chút?"
"!!" Sau đó Trang Lăng mới hiểu ra, "Thư Bá Hành!" Khá lắm, thật khó mới nói được vài câu tán tỉnh mà hắn lại không cảm động, còn dám cười nhạo bộ phim thần tượng mà cậu đóng vai nam chính!
Không thích nghe đúng không? Tôi cứ gọi đấy! Dù sao cậu cũng đã buông thả bản thân rồi, không thèm màng đến hình tượng đang bấp bênh nữa.
"Cục cưng! Cục cưng! Bảo bối!!" Kêu xong còn hôn lên mặt hắn ba cái thật kêu.
Thư Bá Hành ghét bỏ mà đẩy mặt cậu ra xa một chút, vẫn không quên nhéo má cậu xem có phải bị người nào đó giả mạo hay không.
Trang Lăng đánh lên tay hắn, lại ngớ ra mà cầm lấy tay hắn thổi thổi, "Thư Bá Hành, anh đủ rồi! Trước kia em lại không biết anh còn có thể leo lên tận nóc đấy?"
"Đó là bởi vì em không hiểu rõ về tôi."
"Vâng, vâng, vâng!"
"..."
"Ai da, anh xem chúng ta cứ mãi như thế này thì tốt rồi." Trang Lăng đi dép lê nằm xuống bên cạnh Thư Bá Hành, một tay nắm chặt hắn không buông.
"Sao tay lạnh vậy? Là do truyền nước ư? Mau khỏe lại đi...Em còn nhớ rất rõ lần gặp mặt anh khi đang tuyệt vọng, cảm giác như nhìn thấy một vị thần vậy. Lúc đó, anh khỏe mạnh như thế, uy lực đến mức em không dám nhìn gần." Kiếp trước tên "ngu xuẩn" nào lại cho rằng một người tốt như Thư Bá Hành mà còn không muốn hắn hả? Đào đâu ra cái tự tin...
"Vậy hiện tại em ghét bỏ tôi rồi?"
"Sao có thể? Thư tổng bây giờ cũng rất đẹp trai, tuỳ tiện bước trên đường cũng sẽ có mấy tiểu thịt tươi vây quanh mấy con phố ấy chứ."
"Trang Lăng, tôi phát hiện không chỉ có em không hiểu tôi, mà là tôi cũng không hiểu em."
"Hả?"
"Tại sao trước đây không biết em đã cởi mở như vậy, cái gì cũng dám nói." Chỉ cần cậu không cố ý nói những câu làm hắn nóng giận, thì cái miệng nhỏ này hắn vẫn rất vừa lòng, trong lòng Thư Bá Hành thầm bổ sung.
"Đúng thế, em cũng là cao thủ cua gái nổi tiếng trong showbiz nha, những người fans hâm mộ và nữ diễn viên đó, đâu có ai trong số họ nhìn thấy em mà không nở hoa chứ?"
"..." Không phải là dùng mặt để tán tỉnh bọn họ sao? Thư Bá Hành không khỏi suy nghĩ, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, bằng không mèo con của hắn hẳn sẽ lại xù lông.
"Ưm, buổi chiều quay phim thế nào? Có thuận lợi không?"
"Mọi chuyện đều ổn. Nói đến chuyện này, em quên hỏi anh, Từ Văn đến cùng có có thích nhà thiết kế không?"
"Hửm?"
"Kịch bản! Không phải anh lén lút thay đổi quá khứ sao? Thư Bá Hành, anh cũng thật là, khiến mấy vị biên kịch chính cũng bị xoay cho choáng váng. Sau này đừng có góp ý mờ mịt như vậy! Có gì thì phải nói ngay." Lời cuối cùng lại là một câu hai ý nghĩa, âm thầm chỉ trích Thư Bá Hành trước đây không hề nói gì với mình mà cứ ngầm chịu đựng cái danh "Việc ác."
Thư Bá Hành đương nhiên hiểu, nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng nhéo nhéo tay cậu, y như một loại ngụy trang an toàn.