Thư Bá Hành ho khan một tiếng, "Không lâu lắm. Có điều trước đó em phải quay phim truyền hình để tăng độ nổi tiếng đã."
"Cũng được nha. Anh nghĩ em nên chọn thể loại nào?" Sau đó cậu lại tự lẩm bẩm, "Gần đây phim xuyên không cũng rất nổi tiếng và thu hút người hâm mộ, nhưng em không thích lắm. Vậy phim chiến tranh thương mại thì sao nhỉ? Hay là tâm lý tội phạm?"
Trang Lăng cố gắng nhớ lại kịch bản mà chị đại diện thay mặt cậu nhận gần đây, cậu phát hiện trong đó có hai kịch bản chất lượng rất ổn, có thể cân nhắc. Chờ quay phim ngắn xong cậu sẽ bàn bạc với Sơ Hạ một chút để xem nên chọn cái nào.
Nghĩ đến những dự định trong tương lai, tinh thần của Trang Lăng tràn đầy nhiệt huyết, nhưng kèm theo đó là sự lo lắng. Bởi vì một khi Trang Lăng phát triển theo hướng màn ảnh rộng thì đồng nghĩa với việc thường xuyên bay sang khắp nơi trên thế giới, cũng phải mất gần nửa năm một năm chẳng thể trở về. Như vậy cậu và Thư Bá Hành sẽ ngày càng ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Với tính cách của A Hành, chỉ cần không ai để ý thì hắn sẽ tự tiện hủy hoại thân thể, chắc chắn sẽ không ăn uống đầy đủ cũng như ngủ không đúng giờ, chủ yếu là cậu sợ hắn vẫn sẽ vô ý thức đi giao lưu tiếp rượu hoặc tăng ca, lỡ như xảy ra chuyện gì mà cậu lại không về kịp.
Nghĩ đến khả năng này, Trang Lăng cảm thấy khó thở, cách đây không lâu cảnh tượng Thư Bá Hành bất tỉnh nằm trong tay cậu máu me khắp người vẫn thường xuyên xuất hiện trong mơ, cậu không muốn phải trải qua lần nữa.
Thế nhưng mặt khác cậu luôn có một chấp niệm muốn giành lại chiếc cúp mà kiếp trước cậu chưa thể cầm lấy, một mặt khác cậu cũng hy vọng một ngày nào đó mình có thể đứng ở một nơi cao hơn để không còn phải ngước mắt nhìn Thư Bá Hành nữa.
"A Hành, nếu sau này em không gặp được anh nữa thì phải làm sao giờ?"
"Hửm. Chẳng phải mười năm qua vẫn luôn như thế hay sao."
"Nhưng bây giờ tâm tình khác rồi! A Hành..." Trang Lăng lập tức nghĩ đến lúc trước mình kết giao với đám người kia, cũng chỉ có một mình Thư Bá Hành phải thầm lặng gánh chịu nỗi đau, lẳng lặng trốn trong góc liếm láp vết thương.
Cậu nháy mắt cảm thấy cực kỳ đau lòng, "A Hành, chuyện đó sau này sẽ không xảy ra nữa. Ít nhất khi anh nhớ em thì em cũng sẽ nhớ đến anh. Về sau chỉ cần em đi nơi khác quay phim thì chúng video call một lần mỗi ngày được chứ? Không, hai lần."
Thư Bá Hành: "???" Đây là tiến triển thần thông gì? Ai đến nói cho hắn biết người này đang nghĩ đi đâu vậy?
Hai vị não bổ yêu nhau đều thường xuyên muốn chơi trò "Đoán tới đoán lui". May mà vài giây sau Thư Bá Hành đã ảo diệu bắt sóng được mạch não của Trang Lăng, nhưng hắn cũng không nói nhiều, mà chỉ đáp lại một chữ, "Được."
Cái gì cũng chẳng nói.
Lúc hai người vừa mới bước vào trạng thái yêu đương thì cực kỳ dính nhau, giống như muốn bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ, sau khi Trang Lăng tháo bỏ nút thắt trong lòng, bọn họ lại vuốt ve an ủi một hồi, sau đó trao nhau một nụ hôn sâu. Hôn xong Trang Lăng còn vươn đầu lưỡi liếm lên môi Thư Bá Hành, "Sao môi vẫn tái nhợt thế này, em hôn còn chưa đủ sao?"
Dứt lời thì cậu đã xích mặt lại gần Thư Bá Hành, dự định hôn nhẹ thêm một cái, bảo là hôn môi dưỡng ẩm.
Thư Bá Hành còn chưa kịp ngăn cản thì người nọ đã sấn đến, ánh mắt hắn dần trở nên thâm trầm, một tay ôm ngược Trang Lăng, nhanh chóng giành lại thế chủ động. Có điều hắn đang ngồi dựa vào giường, ở thế yếu, không phát huy tốt được, vào lúc hắn vừa định hoán đổi vị trí giữa hai người thì trợ lý Trần đã gõ cửa lúc lâu mà vẫn chưa được đáp lại nên mở cửa xông vào.
"..."
Cảnh tượng hơi gượng gạo một chút.
Nhưng ngay sau đó, trợ lý Trần dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm của mình và thái độ không chút kinh ngạc, cứng rắn đứng vững phía sau điều hòa đang tỏa ra nhiệt độ cao ngất ngưởng, đặt bát cháo đã đóng gói lên bàn, nói: "Anh có muốn ăn luôn bây giờ không? Có cần để trên bàn cho nguội bớt không?"
Mặt ngoài cậu ta vẫn trấn định tự nhiên không nhìn ra được gì, nhưng thật ra cậu đang nghĩ lần này sếp lớn sẽ trừ nửa năm tiền lương của mình, hoặc đuổi mình đến công ty con, hay là dứt khoát đuổi việc luôn nhỉ?
Nghĩ đến một trong những khả năng này, trợ lý Trần trong lòng rét lạnh.
Hiện tại hai người Thư Bá Hành đã tách ra không chút dấu vết, Trang Lăng rất xấu hổ, lỗ tai lại khẽ đỏ lên, ho khan hai tiếng, "Để trên bàn đi, cậu vất vả rồi."
"Trang tiên sinh đừng nói thế, đây là công việc của tôi mà."
"..."
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây." Trợ lý Trần vừa nói vừa liếc trộm sếp lớn mặt đen hơn than của mình, thấy ý tứ của hắn là đang không thèm để ý đến mình thì mười phần tự giác mà nhẹ chân bước ra ngoài. Trang Lăng quan sát bước chân của cậu ta, hơi có ý nghĩa muốn chạy mất dép.
"Anh dọa cậu ta rồi." Đây là một câu khẳng định.
"Những người không có quy củ thì nên được dạy một bài học."
Trang Lăng biết hắn đang ám chỉ trợ lý Trần đã không gõ cửa mà còn tự tiện tiến vào.
"Cậu ấy cũng chỉ lo chúng ta xảy ra chuyện trong này thôi."
"Vậy nên em nói giúp cho cậu ta à?"
"..." Bắt gặp ánh mắt của Thư Bá Hành, Trang Lăng lại rất không có cốt khí mà buông vũ khí đầu hàng, "Đâu có, em chỉ muốn nói trừng phạt thì nên nhẹ một chút, đừng có dọa sợ nhân viên."
"A Hành, thật ra cũng chẳng cần "Tinh Không" gì sất, chỉ riêng mắt của anh đã chứa đựng cả bầu trời sao rồi."
...
Sau ba ngày quay miệt mài, MV "Tinh Không" do Thư Thị sản xuất cuối cùng cũng đã hoàn thành. Qua một ngày tập trung chỉnh sửa thì sang ngày hôm sau thành phẩm đã ra mắt.
Trang Lăng và Thư Bá Hành cùng nhau nằm trên giường bệnh xem đoạn phim chính do đạo diễn đưa cho. Cũng là lần đầu tiên Trang Lăng chịu xem một đoạn phim nghiêm túc như vậy, cậu cũng chẳng hiểu mình không hài lòng ở đâu mà thỉnh thoảng lại than thở với Thư Bá Hành, nói biểu hiện này của mình chưa tốt, đoạn này ánh mắt không đúng, vân vân, rất có tư thế muốn quay lại một lần nữa. Thư Bá Hành cũng thấy dở khóc dở cười.
"Tôi cảm thấy rất tốt."
"Nhưng sao em lại thấy nhân vật này không được đẹp mắt cho lắm? Cũng chẳng có gì nổi bật cả. Nếu được chọn lại em chắc chắn sẽ chọn nhà thiết kế chỉ xuất hiện như ảo ảnh kia."
Thế là sau khi trưng cầu ý kiến của Thư Bá Hành, đoàn làm phim đã quyết định củng cố hình ảnh của nhà thiết kế, ít nhất là đưa một ảo ảnh vào thì sẽ dễ thu hút người hâm mộ và người thay đổi cốt truyện hơn. Thật ra đối với đề nghị này Thư Bá Hành cũng rất tình nguyện phê duyệt, dù sao những gì nhà thiết kế đã làm cũng đang ám chỉ việc hắn từng làm, thật ra hắn cũng chẳng muốn phơi bày tất cả nỗi tuyệt vọng trong quá khứ của mình ra ánh sáng cho người khác xem, nhưng dù là quần chúng ngàn năm ăn dưa bở cũng chẳng bao giờ liên tưởng đến hắn đâu, có điều khi hắn xem thì vẫn cảm giác hơi xấu hổ.
Nhưng mà nếu Trang Lăng thích thì hắn cũng không quan tâm nữa.
Weibo chính thức của Thư Thị làm việc rất nhanh, buổi chiều đã tung lên một đoạn video chỉnh sửa, không nhiều lắm, chỉ dài chừng một phút. Vừa khơi gợi sự tò mò của mọi người lại còn chưa hoàn toàn thỏa mãn người xem.
Họ cũng nói cho mọi người biết rằng bộ phim hoàn chỉnh sẽ được phát hành vào thời điểm thích hợp, mong mọi người vui lòng đúng giờ đến xem thông qua các màn hình LED lớn ở trung tâm thành phố, nhắc nhở mọi người cũng nên chuẩn bị kinh phí, có thể nó sẽ bắt đầu tranh mua bất cứ lúc nào. Đồng thời thả ra một dữ liệu dự đoán rằng chiếc đồng hồ "Tinh Không" sẽ được bán hết ngay tức khắc.
Màn hình LED:
Tinh Không: