Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Nói đến đây, Lan Hương lại cười ngượng ngùng: "Tôi biết là chúng tôi yêu cầu quá đáng, chúng tôi đều là người già và trẻ em, cũng không giúp được gì cho mọi người. Quên đi, chúng tôi vẫn là nên rời đi, chúng tôi chết rồi, ngược lại vì mọi người tiết kiệm được chút lương thực."

Đôi mắt xinh đẹp của Lan Hương lưu chuyển, đáy mắt là một mảnh chân thành, dường như thật sự không tức giận, không bắt buộc bọn họ, Tần Kiều Kiều lập tức bị làm cho cảm động.

"Chị Hương, chị đừng như vậy, người tốt như chị, lão thiên gia sẽ không bắt chị đi đâu. Em không tin Cao đội trưởng là người máu lạnh như vậy, có thể thấy chết không cứu."

Nói xong, Tần Kiều Kiều lại nhìn về phía Cao Viễn: "Cao đội trưởng, anh nói một câu đi, anh thật sự cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy?"

Cao Viễn muốn cười ha ha vào thẳng mặt Tần Kiều Kiều. Anh đã không muốn để ý đến cô ta nữa rồi, đối với loại người như Tần Kiều Kiều, mặc kệ người nói cái gì, cô ta đều có thể lý giải theo ý mình. Loại người này, không để ý tới là tốt nhất.

Cao Viễn hít sâu một hơi, hán tử thô kệch mặt có chút lạnh, anh nhìn về phía Lan Hương đang bày ra vẻ mặt ôn nhu, mắt sắc nhàn nhạt: "Các người muốn đi theo, có thể. Nhưng phải nghe mệnh lệnh của chúng tôi, nếu không tôi sẽ lập tức đuổi các người xuống xe. Đương nhiên, sau khi đến căn cứ các người không cần nghe theo, mọi người đường ai nấy đi là tốt nhất."

Lan Hương nhu hòa cười, trêи khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười cảm kϊƈɦ: "Được, tôi đã biết, chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho đội trưởng. Tôi là Lan Hương, phía sau là dì Tuệ, cám ơn Cao đội trưởng."

Lan Hương gọi Trương Tuệ đang đứng ở phía sau: "Dì Tuệ, mau tới, Cao đội trưởng đồng ý dẫn theo chúng ta cùng đi."

Khuôn mặt có phần ngu ngơ của Trương Tuệ nở ra nụ cười tươi như hoa, bà khẩn trương đi đến trước mặt Cao Viễn, không ngừng cúi đầu nói: "Thật sự là quá cảm ơn các người, các người đều là người tốt, là người tốt, cám ơn, cám ơn."



Chuyện xảy ra phía trước đương nhiên đã bị Vương Ổn Ổn đến xem náo nhiệt báo cáo lại cho đám người Tần Nhất. Biết được Cao Viễn thỏa hiệp, Tần Nhất và Vân Hoán cũng không kinh ngạc, đều nằm trong dự liệu.

Khi Vương Ổn Ổn nhắc tới Tần Kiều Kiều, vẻ mặt cô ấy rất ghét bỏ. Quay người nhìn sắc mặt thiếu niên vẫn có chút tái nhợt như cũ, "máy hát" thế nào cũng không ngăn được, mở miệng bắt đầu bát quái: "Nam thần nam thần, cậu nói xem tại sao có thể có một đóa kỳ hoa như vậy ở đây? Cậu không nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Cao đội trưởng đâu, tôi chưa từng gặp qua người nào ngu xuẩn như vậy. Hừ, suốt ngày giả bộ đáng thương, tôi ghét nhất chính là bạch liên hoa như cô ta."

Trong mắt phượng xinh đẹp xen lẫn lấm tấm ý cười, khóe môi như có như không cong lên. Tần Kiều Kiều đương nhiên là ngu xuẩn, nhưng cô ta lại biết giẫm lên cô để tuyên truyền sự tốt đẹp của bản thân. Đời trước bị nhốt trong phòng thí nghiệm mấy năm, để cô hận cũng nhìn thấu Tần Kiều Kiều so với cô còn ngu ngốc hơn kia.

Đời trước Tần Kiều Kiều diễn trò trước mặt mọi người làm ra vẻ lương thiện, thế nhưng cuối cùng về sau cũng trưởng thành, học được cách đâm sau lưng người khác. Đời này, cô sẽ không cho cô ta cơ hội trưởng thành.

Lâm Thanh cười nhạo: "Tôi nói này bạn học Ổn, nói đến bạch liên hoa, thế nhưng không ai qua được cô đâu. Cô nhìn bộ mặt điềm đạm đáng thương này của cô đi, chậc chậc chậc, thật sự là một đóa bạch liên hoa lớn nha."

Vương Ổn Ổn ghét nhất bị người dán lên người nhãn hiệu bạch liên hoa, đây cũng là nguyên nhân cô không quá thích khuôn mặt mình. Thấy Lâm Thanh nói như vậy, cô trực tiếp xù lông: "Hồ Ly thối nhà anh, con mắt nào của anh thấy hả? Lão tử là hán tử, à, nữ hán tử, mới không phải cái loại bạch liên hoa làm bộ làm tịch kia. Hừ, thiệt là, rõ ràng là anh em song sinh, thế nào lại khác biệt lớn như thế."

Lâm Thanh nuốt một ngụm nước miếng, vừa định cãi lại, dư quang khóe mắt lạnh lùng của Vân Hoán bắn tới, anh ta lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn lái xe.

Lâm Bạch nhìn anh trai nhà mình ăn quả đắng khẽ cười, khuôn mặt ôn nhuận như nước: "Ừm, đó là bởi vì tôi mới là anh trai. Ổn Ổn, nhớ kỹ chưa?"
Nhấn Mở Bình Luận