Không nói Vệ Liêu không hiểu tại sao, ngay cả bản thân Tần Hàn Vũ cũng không biết tại sao. Đối với việc Sở Sở dây dưa, Tần Hàn Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
Khi đó, anh chẳng qua là trong lúc Sở Sở chật vật nhất "đưa cô tờ khăn giấy"*, cứ vậy mà bị quấn lấy. Lúc ấy Sở Sở thà chết chứ không chịu khuất phục, làm thế nào cũng không chịu đi theo Lâm Hải, đối với phái nữ có nghị lực cùng tính ngoan cường, trong lòng Tần Hàn Vũ rất thưởng thức, cho nên anh tiện tay giúp đỡ.
(*hành động đưa khăn giấy trong trường hợp này ý chỉ giúp đỡ một ai đó, còn trong trường hợp khác có cách hiểu khác.)
Nếu như anh ta biết sẽ có cục diện như ngày hôm nay, có đánh chết anh ta cũng sẽ không tiện tay như thế.
Trong mắt Vệ Liêu lộ ra ý lạnh, trêи gương mặt trắng nõn không thấy được nụ cười, hít sâu một hơi: "Lúc trước cũng xảy ra tình huống này, mấy cô gái thích thầm cậu đều bị cô ta bắt đi. Hiện tại Kiều Kiều cũng không may... Hàn Vũ, cậu nói, thứ kia rốt cuộc ở đâu?"
"Không biết." Tần Hàn Vũ lắc đầu: "Miệng Lâm Hải quá chặt, hiện tại gã vẫn chưa chịu nói cho tôi biết. Thiệu Hoa từng nói qua, hồi đó khi anh ta may mắn trốn thoát, chỉ nhớ mang máng vật kia ở bên trong một cái mật thất. Thế nhưng tôi đã lần mò nơi này mấy lần rồi, không tìm được mật thất mà anh ta nhắc đến."
Tâm trạng Vệ Liêu yên tĩnh lại, anh ta cũng biết hiện tại bọn họ không thể hoảng: "Thiệu Hoa nói thứ kia là một cây hoa mai biến dị, anh ta vụng trộm nghe được, Lâm Hải chính là dựa vào chất lỏng của cây hoa mai biến dị đó mà tăng cấp dị năng."
Tần Hàn Vũ rủ mi mắt: "Bất luận như thế nào, chúng ta vẫn phải tìm được cây hoa mai đó trước, hiện tại người biết vị trí của mật thất chỉ có Lâm Hải và Sở Sở."
Vệ Liêu nhẹ gật đầu, tay buông thõng bên cạnh nắm chặt thành đấm, Kiều Kiều, anh nhất định sẽ báo thù cho em.
Cùng lúc đó, trong bụi cây bên ngoài Thanh Phong trại, một cái đầu màu đen nhô ra, giây lát liền biến mất không thấy.
Lâm Thanh bước nhanh đi đến trước mặt Vân Hoán, nhẹ gật đầu với đám người đang trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói không cầm được vui vẻ: "Lão đại, ngay ở phía trước, chúng ta không đi sai hướng."
Nghe vậy, môi mỏng mím chặt của Vân Hoán hơi buông lỏng, lông mi cũng giãn ra mấy phần, khiến cho khí lạnh quanh người cũng tản đi một chút.
Lâm Bạch cũng hiểu tâm trạng lo lắng của Vân Hoán giờ phút này, chính bọn anh cũng rất lo lắng, Sở Mặc Hòa trêи đường đi đều không nói một lời.
Anh ta sợ mọi người xúc động, vội vàng nói: "Lão đại, chúng ta trước tiên nghĩ biện pháp trà trộn vào."
Tần Nhất đang chiến đấu hăng say với cây hoa mai, cô không nghĩ tới đám người Vân Hoán đã đến cổng Thanh Phong trại. sau khi vết thương lành, cô bổ sung tốt năng lượng, lập tức ra ngoài tìm cây hoa mai.
Cây hoa mai biến dị đang vì đồ ăn chạy mất mà tức giận không thôi, đột nhiên nhìn thấy Tần Nhất xuất hiện giữa không trung, lập tức ngao ngao ngao quơ dây leo.
Đồ ăn mỹ vị, đồ ăn mỹ vị trở về rồi.
Tần Nhất tà mị cười một tiếng, mắt phượng xinh đẹp lấp lánh, con ngươi hắc hải không chút gợn sóng, cả người như ngôi sao sáng từ không trung giáng xuống. Hỏa diễm trong mắt phượng như thiêu đốt, phát ra mị lực khiến người ta không thể kháng cự.
Tiếng nói khe khẽ vang lên, giọng thiếu niên đặc biệt thanh mát, bên trong mật thất như mang theo từng tia quyến rũ câu người nhiễu tâm, như là hải yêu trong biển sâu mê hoặc người.
"Muốn ăn tao như vậy sao, thật là không ngoan nha, tiểu Mai hoa."
Tần Nhất cười nhẹ, cơ thể linh hoạt như một chú chim yến, lướt nhanh đánh tới cây hoa mai biến dị. Hai tay ngưng ra hai thanh băng đao, nhanh nhẹn tránh né dây leo quật tới, đâm thẳng băng đao vào thân cây hoa mai.
Cây hoa mai to lớn rất vụng về, căn bản không có cách nào tóm được Tần Nhất. Chất lỏng màu xanh chảy ra, mùi thơm ngát nhàn nhạt che giấu đi mùi máu tươi bên trong mật thất.
Tần Nhất mắt sắc sáng lên, quả nhiên là đồ tốt.
Từ trong không gian lấy ra bình thủy tinh sớm đã chuẩn bị tốt, ngay tại lúc dây leo của cây hoa mai quất tới, Tần Nhất lại nhanh chóng lách vào không gian.
Lưu lại cây hoa mai bị ăn đau với vẻ mặt nghệt ra ngơ ngác.