Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Sau khi Tần Hàn Vũ rời đi, Lâm Hải nhẹ nhàng thở ra, gã đối với mấy chuyện linh tinh này thật sự không có hứng thú. Trong mắt gã, những người này đều là thức ăn của Zombie và thực vật biến dị, không có gì khác biệt.

Có thời gian, còn không bằng đi dỗ dành Sở Sở của gã.

Lâm Hải nghiêng người liền trông thấy Sở Sở đang ngẩn người. Nói thật, Sở Sở cao lạnh, Sở Sở nhiệt tình quyến rũ, gã đều đã nhìn qua. Thế nhưng gã chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người sững sờ của Sở Sở, hóa ra cũng rất đáng yêu.

Lâm Hải hôn mấy cái lên đôi môi đỏ của Sở Sở, sau đó hỏi: "Làm sao thế, đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập tâm vậy? Có phải vừa rồi anh không có đút em ăn no?"

Nói xong, ánh mắt Lâm Hải như phát ra lửa, càng trở nên nhiệt tình. Thế nhưng Sở Sở lại có chút hốt hoảng, vội đẩy Lâm Hải ra, khuôn mặt băng lãnh bắt đầu xuất hiện những vết nứt: "Cơ thể tôi có chút không thoải mái, đi trước."

Lâm Hải bị trêu chọc cho một thân hỏa khí nên cũng không chú ý tới Sở Sở có chỗ không thích hợp. Đợi sau khi Sở Sở rời đi, gã lập tức chạy đến chỗ Lệ Lệ, không nói hai lời liền đẩy ngã Lệ Lệ.

Sở Sở mang theo tâm trạng hoảng hốt rời khỏi phòng nghị sự, ngay cả việc trở lại chỗ ở thế nào cũng không biết.

Cô ta không nghĩ tới đám người Vân Hoán bọn họ lại đến tìm cô ta, chuyện này khiến cho nội tâm cô ta vừa vui mừng vừa chua xót, còn kèm theo tia oán hận nhè nhẹ.

Cô ta tưởng Vân Hoán đã vứt bỏ cô ta, vì dù sao con người anh cũng rất lạnh nhạt. Thế nhưng cô ta không ngờ tới hôm nay lại có thể gặp được đám người Vân Hoán. Cô ta biết, bọn họ là tới cứu cô ta.

Trái tim Sở Sở thoáng qua từng tia rung động. Từ nhỏ cô ta đã thích Vân Hoán, anh là lão đại (Boss) của bọn họ, là anh trai lớn của bọn họ. Đối với người anh có nhan sắc kinh người này, Sở Sở đã sớm động tâm.

Cô ta vẫn cho rằng Vân Hoán thích cô ta, vì anh đối xử với cô ta không giống với những nữ sinh khác. Vân Hoán chán ghét nữ sinh tiếp cận mình, nhưng cô ta lại có thể. Thế nhưng mãi đến năm mười tám tuổi, cô ta tràn đầy lòng tin đi tìm anh để thổ lộ, mới biết được trong lòng anh không có cô ta, anh chỉ xem cô ta như em gái mà thôi.



Nhưng ngay cả như vậy, cô ta vẫn yêu Vân Hoán, yêu đến không có cách nào tự kiềm chế. Mấy tháng trước, một mình cô ta ở lại trông nom Thí Thần Các, ai ngờ tận thế đột nhiên buông xuống. Một nửa người của Thí Thần Các bị biến thành Zombie, những người còn lại vì bảo vệ cô ta rời đi cũng đều đã mất mạng.

Sau đó cô ta một mình lên đường tìm kiếm đám người Vân Hoán, không ngờ trêи đường đi bị người hãm hại, sau đó được Lâm Hải cứu về Thanh Phong trại.

Lâu như vậy không có tin tức của đám người Vân Hoán, cũng không thấy bọn họ đến tìm mình, Sở Sở sớm tưởng rằng bọn họ đã vứt bỏ cô ta. Có trời mới biết, hôm nay khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Vân Hoán, trong lòng có bao nhiêu vui sướиɠ.

Vương Diễm từ từ đi vào phòng, liếc mắt liền thấy tâm trạng của Sở Sở rất tốt. Tâm tình Sở Sở tốt, cô ta cũng vui vẻ theo: "Cô nương, hôm nay tâm trạng tốt như vậy, có chuyện gì vui sao?"

Sở Sở thu lại ý cười trêи mặt, bày ra bộ dáng cao quý như tiên tử: "A Diễm, cô đi theo tôi cũng được một thời gian rồi, nếu như tôi rời khỏi nơi này, cô có muốn đi cùng tôi không?"

Vương Diễm nghe xong, lập tức quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành: "Cô nương, Vương Diễm đã đi theo cô thì chính là người của cô, cô đi nơi nào tôi sẽ đi nơi đó."

Khóe miệng Sở Sở cong lên, bên trong đôi mắt xếch lấp tấm ý cười hài lòng, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt không gợn sóng: "Tôi đã biết, cô đứng lên trước đi, tôi sẽ dẫn cô đi cùng."

Lần này đến lượt Vương Diễm giật mình: "Cô nương, ý cô là cô muốn rời khỏi nơi này sao? Vậy Lâm Minh kia làm sao bây giờ?"

Lời Vương Diễm vừa dứt, ý cười trong mắt Sở Sở nháy mắt biến mất không thấy, hàn ý trêи thân từng trận nổi lên, Vương Diễm vội vàng quỳ xuống: "Là tôi lắm mồm."

Sở Sở từ trêи cao nhìn xuống Vương Diễm, lệ khí giữa hai đầu lông mày như muốn bùng nổ: "Cút, cút ra ngoài cho tôi."

Vương Diễm vội vàng chạy ra ngoài, cô ta sợ Sở Sở một lời không hợp sẽ ném cô ta cho thực vật biến dị ăn. Tuy cô ta trung thành, nhưng có người nào lại không sợ chết, Vương Diễm tự nhiên mình không phải ngoại lệ.
Nhấn Mở Bình Luận