Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Tần Nhất không biết mình đã khóc bao lâu, cô sững sờ cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện bản thân không còn là bộ dáng đứa bé nữa. Cô đứng dậy, xung quanh là một vùng tăm tối.

Đột nhiên phía trước xuất hiện từng tia ánh sáng, Tần Nhất theo bản năng bước lên hướng phía, đi về phía có ánh sáng. Càng tiến về trước, ánh sáng càng rõ ràng hơn, bóng tối dần dần biến mất.

"Thất Thất, sao em lại ở chỗ này, để tôi tìm mãi." Giọng nam như tiếng đàn Cello vang lên, êm tai lại mê hoặc người.

Tần Nhất quay đầu, là Vân Hoán. Khóe miệng Vân Hoán hơi cong lên, bên trong đôi mắt đào hoa là sự ôn nhu và cưng chiều say lòng người. Anh vươn tay xoa đầu Tần Nhất: "Không phải đã bảo em đừng có chạy linh tinh rồi ư, sao không chịu nghe lời như thế, hả?"

Tần Nhất có chút mê mang ngẩng đầu, không xác định gọi tên người trước mắt: "Hoán, Hoán ca?"

Vân Hoán cười trầm thấp: "Sao thế, không nhận ra tôi tới? Chẳng qua mới một lúc không gặp mà thôi, sao dễ quên vậy. Nhưng mà, tội không nhận ra tôi, phải phạt."

Phần bụng truyền đến cơn đau nhức, Tần Nhất cúi đầu, một con dao găm cắm thẳng vào bụng cô, máu tươi nhuộm đỏ áo. Tần Nhất ngẩng đầu, những ngón tay thon dài trắng nõn của Vân Hoán buông lỏng cán dao ra, trêи tay anh dính những vết máu bắn ra đỏ như hồng mai.

Anh vẫn cười, nhưng nụ cười đó khiến cho Tần Nhất cảm thấy trái tim rét lạnh và sợ hãi.

Vẻ mặt Vân Hoán đột nhiên thay đổi, lộ ra nụ cười trào phúng: "Ngu xuẩn, cậu thật sự cho rằng tôi thích cậu sao? Nếu không phải cậu có ích, ai sẽ muốn làm đồng đội với cậu cơ chứ. Đúng là đồ ngu ngốc không biết gì cả."

Vân Hoán tỏ vẻ chán ghét lấy khăn ra lau tay, đẩy Tần Nhất một cái, quay người không chút lưu tình rời đi.

Tần Nhất che bụng, máu vẫn không ngừng chảy ra dính đầy tay cô, thế nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn. Máu đỏ tươi theo kẽ tay rơi xuống đất, trông như mảng lớn hoa Bỉ Ngạn nở rộ, vô cùng rực rỡ chói mắt, làm cho người ta không thể không chú ý đến.



Trong không khí đang tràn ngập mùi hương thơm ngọt, thơm đến nức mũi, nhưng xen lẫn trong đó lại là mùi máu tươi tanh nồng.

Tần Nhất híp mắt, một bóng người khác chợt xuất hiện, bước từng bước về phía cô. Gương mặt người kia từ từ trở nên rõ nét, hòa ái lại dễ gần: "Nhất Nhất, tới đây, để bà ngoại ôm con một cái."

Tần Nhất không hề động: "Ngươi không phải bà ngoại, bà ngoại đã sớm chết rồi."

"Bà ngoại" cười một tiếng: "Có phải bà ngoại hay không, quan trọng sao? Ta đây không phải đang cho con ấm áp ư? Con muốn được sưởi ấm, đến, đi theo ta, ta dẫn con đi đến một nơi vô cùng ấm áp. Nơi đó không có bóng tối tối tăm, chỉ có an bình, nơi đó còn có rất nhiều người yêu thương con."

Giọng nói của "bà ngoại" trầm ấm, cực kỳ mê hoặc Tần Nhất, trêи gương mặt hòa ái bỗng nhiên toát ra một nụ cười xinh đẹp.

"Bọn họ đều vứt bỏ cô, Vân Hoán không cần cô, ngay cả bà ngoại chẳng qua cũng là vì lợi dụng mày mà thôi. Người bà ngoại yêu thương là Tần Kiều Kiều, bà đối xử với mày tốt là bởi vì thương hại mày, giống như là nhìn thấy một con chó lang thang trêи đường cái, chỉ là thương hại mà thôi. Bọn họ đều đã đối xử với cô như vậy, cô cần gì phải chấp nhất."

Trong nháy mắt nội tâm Tần Nhất bị đâm trúng, cô nhìn người trước mắt, thì thào mở miệng: "Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Bà ngoại" cong môi cười một tiếng: "Tôi chính là cô."

Bà lão già nua đột nhiên biến thành thiếu nữ, tóc đen như tơ lụa tung bay nhẹ sau lưng, mắt phượng xinh đẹp sáng rực, ngũ quan tinh tế tuyệt mỹ, cánh môi đỏ tươi ướt át, dáng người linh lung tinh tế, một bộ váy dài đỏ rực trêи người.

Thiếu nữ và thiếu niên giống nhau như đúc, chỉ là đôi con ngươi của thiếu nữ là màu đỏ như máu, trêи trán là một đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, Tần Nhất dường như còn có ngửi thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.

Mắt phượng của thiếu nữ hơi nhướn lên, nhất cử nhất động đều vô cùng phong tình, cả người như là đóa hoa Bỉ Ngạn đã nở rộ, sáng rực thiêu đốt, tràn đầy sức sống.
Nhấn Mở Bình Luận