Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Tần Nhất cũng cảm thấy không đơn giản, thế nhưng không đơn giản thì thế nào, cô muốn đi nhìn một chút, thực sự không được thì cô vẫn còn không gian mà.

Trong biệt thự số 1 khu Hương Duyên đèn đuốc sáng trưng, Tần Nhất và Vân Hoán từ từ tiếp cận. Vân Hoán đi bên cạnh Tần Nhất, đôi mắt đào hoa nguy hiểm híp híp, nơi này có chút không thích hợp.

"Cẩn thận một chút." Tần Nhất lên tiếng nhắc nhở, đồng thời tinh thần lực phóng ra ngoài thăm dò, đôi mi thanh tú cau lại.

"Thế nào?" Vân Hoán theo bản năng muốn vuốt phẳng hai đầu lông mày của Tần Nhất, tiểu gia hỏa của anh không thích hợp với vẻ mặt như thế, cô nên tùy ý tự do.

Nhưng Vân Hoán cuối cùng vẫn không làm thế, anh không quên mình đang có án phạt đâu.

Tần Nhất không suy nghĩ nhiều như vậy, cô nói với Vân Hoán: "Bên trong không có người, không có một ai."

Tinh thần lực của cô không phát hiện được bất kỳ vật sống nào, bên trong không hề có người, vậy tiến sĩ Lâm đâu, anh ta đã rời đi rồi?

Vân Hoán mày kiếm nghiêm túc: "Vào xem."

Tuy nói như vậy, nhưng lúc đi vào anh vô tình hay cố ý luôn chắn phía trước Tần Nhất. Căn phòng yên tĩnh, đèn điện sáng trưng, thật sự không có một ai.

Mắt phượng lưu chuyển, như có vô số lưu quang lóe qua: "Hay là có mật thất?"

Thứ như mật thất ở tận thế rất thường gặp, phòng thí nghiệm mà đời trước Tần Nhất bị giam cũng là ở trong mật thất dưới đất. Hơn nữa Tần Nhất biết, đó chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lâm mà thôi.

Tiến sĩ Lâm sở dĩ thần bí cũng có một phần là do nguyên nhân này. Ngươi luôn không biết anh ta một giây sau sẽ ở chỗ nào, cũng luôn tìm không thấy người, trừ khi anh ta chủ động tìm tới ngươi, hoặc là hiện thân.

Vân Hoán nhẹ gật đầu, anh vừa rồi cũng nghĩ đến cái này. Tần Nhất và Vân Hoán tìm kiếm bốn phía xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra một cái nút bấm công tắc.

Mở được cửa vào mật thất, một đường hầm thật dài hiện ra trước mắt. Thật ra Tần Nhất cũng rất bội phục tiến sĩ Lâm, thỏ khôn có ba hang, thế nhưng anh ta có nhiều mật thất như vậy, không biết rốt cuộc đã làm như thế nào được.

Vân Hoán đi phía trước Tần Nhất, đường hầm rất tối, một ngọn lửa nhỏ chợt sáng lên trên đầu ngón tay anh, ngọn lửa màu quýt chiếu sáng toàn bộ đường hầm. Vân Hoán kéo lấy tay Tần Nhất, nghiêm túc nói: "Như vậy sẽ an toàn hơn."

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái nhưng cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của người nào đó, hiện tại là thời điểm đặc thù, cô liền tùy theo anh đi.

Vân Hoán hài lòng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mềm, sau đó lại dặn dò Tần Nhất: "Chút nữa anh bảo em chạy, em lập tức phải chạy, không cần phải để ý đến anh."

Không gian mờ tối, anh không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nguy hiểm ở phía trước lại không thấy được, anh chỉ sợ bản thân phản ứng chậm, tiểu gia hỏa sẽ bị thương.

Anh ở bên cạnh cô, tất cả nguy hiểm đều giao cho anh đến gánh, anh không cho phép mình lại để tiểu gia hỏa phải chịu một xíu xiu tổn thương nào, đây là ranh giới cuối cùng của anh.

Tần Nhất cố gắng tỏ ra hờ hững, vì giờ phút này cô nói không nên lời đây là cảm thụ gì. Mọi thứ Vân Hoán làm, cô đều nhìn ở trong mắt. Từng giọt từng giọt, giống như là mưa phùn, từng chút từng chút khiến bức tường vây của cô tan rã, chậm rãi từng bước xâm chiếm lòng cô.

Tần Nhất không nói lời nào, Vân Hoán cũng không cảm giác được có chỗ nào khác thường, nắm tay Tần Nhất cẩn thận cùng cô tiến vào đường hầm. Nhưng đường hầm tối tăm này lại không có bất kỳ điều gì dị thường, cũng không có chuyện gì phát sinh. Thấy thế, Tần Nhất và Vân Hoán lại càng thêm cẩn thận, loại tình huống này, ngược lại càng thêm quỷ dị đáng sợ.

Vân Hoán nắm tay Tần Nhất rốt cuộc đi đến cuối con đường, đẩy cửa ra, Tần Nhất bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Phòng thí nghiệm rất lớn, bên trong có rất nhiều bình chứa, hơn nữa những vật chứa bên trong bình là người sống sờ sờ.
Nhấn Mở Bình Luận