Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Tần Nhất nhếch miệng cười trào phúng, muốn bọn cô làm đệm lưng, cũng không dễ dàng như vậy đâu.

"Được được." Lâm Bình vội vàng gật đầu.

Tần Nhất lôi kéo Vân Hoán đi lên phía trước, không để ý tới đám người phía sau nữa.

Khu rừng phía nam cách chỗ bọn họ không xa, mà cánh rừng này cũng không phải rất lớn, chỉ là quy hoạch cho mọi người thưởng thức, cũng có thể nói là một công viên thiên nhiên.

Cước bộ của ba người Tần Nhất tương đối nhanh, không bao lâu đã tới nơi, ánh trăng sáng rõ trên đầu chiếu xuống, thị lực của Tần Nhất nhạy bén, cho nên có thể nhìn thấy cảnh vật khá rõ ràng.

"Cẩn thận chút." Vân Hoán lên tiếng nhắc nhở, sau đó nắm chặt tay Tần Nhất, Tần Hàn Vũ cũng đi tới gần bên người Tần Nhất.

Đầu mày Tần Nhất lạnh băng, có gì đó không đúng. Khu rừng này...có chút là lạ. Tiểu Tần Nhất trong lòng cô không ngừng nói với cô, bảo cô mau chóng rời đi nơi này.

Ba người Tần Nhất thận trọng đứng nguyên tại chỗ không hề động, lúc này Lâm Bình dẫn người đuổi tới, cả đám đứng chống hông thở dốc, có chút tốn sức.

Đội ngũ của Lâm Bình tính cả anh ta tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ. Trong đó có một tên để đầu trọc oán trách nhìn Tần Nhất: "Mấy người đi nhanh như vậy làm cái gì, không thể chờ chúng tôi một chút sao?"

Chọn quả hồng mềm mà bóp, Tần Nhất thoạt nhìn nhỏ nhất, hơn nữa cũng có chút gầy yếu, cho nên đầu trọc liền cho rằng cô dễ bắt nạt nhất.

Tần Nhất căn bản không nhìn, hoặc là nói cô không có tâm tư đi so đo với bọn hắn.

Thả tinh thần lực ra, cô phát giác có rất nhiều thứ gì đó đang bay về phía bọn họ, nho nhỏ, tốc độ khá chậm.



Tần Nhất ngưng tụ ra vòng bảo hộ, nghiêm túc noi: "Tới rồi."

Năm người Lâm Bình vẻ mặt mờ mịt, cái gì tới?

Còn không đợi bọn hắn hỏi lại, liền trông thấy từng con đom đóm chậm rãi bay tới, nho nhỏ, phát sáng lấp lánh, rất là đáng yêu.

Mùa hè trong rừng có đom đóm là rất bình thường, hơn nữa đom đóm bay đầy trời tựa như vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đẹp như vậy, mộng ảo như vậy.

Đầu trọc khinh thường nhìn ba người Tần Nhất: "Không phải chỉ là đom đóm thôi sao, có gì mà sợ cơ chứ. Tôi nói này Lâm Bình, bọn họ là cao thủ thật ư? Ngay cả đom đóm cũng sợ, quả nhiên là phế vật."

Tần Nhất nâng lên khóe miệng: "Càng là đồ vật mỹ lệ càng nguy hiểm." Tận thế, làm gì có thứ gì là vô hại. Thường thường, thứ ngươi không thèm để ý càng có thể dễ dàng lấy mạng của ngươi.

Nhưng mà cô cũng chỉ nhắc nhở đến đây, có nghe hay không là chuyện của bọn hắn, dù sao cô cũng không có cái nghĩa vụ này.

"Thôi đi, chẳng qua cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan. Lâm Bình, chúng ta thật sự phải đi theo ba người này sao? Đom đóm mà cũng sợ, tôi đến cạn lời với bọn họ. Phế như thế, đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta." Đầu trọc khoanh tay, dáng dấp cao gầy, vẻ mặt xem thường nhìn Tần Nhất.

Lâm Bình có chút do dự, anh ta cảm thấy ba người Tần Nhất rất mạnh, thế nhưng lời đầu trọc nói cũng không sai, chẳng qua là đom đóm nho nhỏ mà cũng sợ thành dạng này, ba người họ thật sự là cao thủ ư?

Đầu trọc nhìn không nổi nữa, gã đi đến bên trong đám đom đóm, không ít đom đóm bay tới gần gã. Gã nhướn mày, khiêu khích nhìn Tần Nhất: "Nhìn đi, chả có chuyện gì cả."

Gã vừa dứt lời, bỗng nhiên hét thảm một tiếng. Lâm Bình nhìn sang, chỉ thấy vô số đom đóm bao quanh đầu trọc, trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nhè nhẹ. Trong chớp mắt, đầu trọc chỉ còn lại bộ xương trắng, thịt bên trên, thậm chí gan hay nội tạng đều bị đom đóm chia nhau ăn sạch.

Lâm Bình hoảng hốt, hoàn toàn không dám tin người vừa rồi còn đang nói chuyện với bọn họ, chỉ vài giây sau đã không còn. Thế nhưng bầy đom đóm nếm được hương vị ngon ngọt, bắt đầu rục rịch không yên, bọn chúng điên cuồng tấn công đám người Lâm Bình.
Nhấn Mở Bình Luận