Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Vân Hoán nhận lấy việc còn lại từ trong tay Tần Nhất, nhìn thấy sự nghi hoặc giữa hai đầu lông mày của cô, nhẹ nhàng nói: "Em cũng nhìn ra rồi? Tiểu Lam lớn lên có ba phần giống em, bốn phần giống anh."

Tần Nhất quan sát lại một lần, quả thật là như vậy. Đường nét của Tiểu Lam và Vân Hoán có bốn phần tương tự, đôi môi mỏng phấn nộn kia giống hệt Vân Hoán. Còn mắt phượng ẩn ẩn có bóng dáng của cô, chỉ là của cô hẹp dài hơn một chút. Có lẽ Tiểu Lam tuổi còn nhỏ, ngược lại thì trông tròn trịa hơn. Mà giữa hai đầu lông mày cũng có ba phần bóng dáng của cô.

Tần Nhất đỡ trán, nếu như ôm Tiểu Lam ra ngoài, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng đây là con của cô và Vân Hoán mất.

Tiểu Lam ưỡn bộ ngực nhỏ: "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi là khế ước giả của ta, ta lớn lên giống ngươi thì có cái gì mà ngạc nhiên."

Tần Nhất liếc nhìn Tiểu Lam một cái: "Giống chị cũng chẳng sao, thế nhưng em có thể nói cho chị biết tại sao em lại giống Vân Hoán không? Anh ấy cũng không phải khế ước giả của em."

Thân thể nhỏ bé của Tiểu Lam khẽ giật mình một cái, sau đó có chút chột dạ cúi đầu xuống, nó có thể nói bởi vì người nam nhân này là người đẹp trai nhất nó từng thấy không?

Đương nhiên không thể! Nó thế nhưng là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, lý do hạ thấp mình như thế đương nhiên không thể nói ra rồi.

Tiểu Lam chớp chớp mắt phượng long lanh, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trắng trẻo lờ mờ có bóng dáng của Tần Nhất, nó chạy đến trước mặt Vân Hoán, bộ dáng như nhị đại gia, lên giọng nói: "Ta đói, ngươi làm nhanh tay lên một chút đi."

Đừng nhìn Vân Hoán không cho phép Tiểu Lam tới gần Tần Nhất mà nhầm, thật ra khi đối mặt với Tiểu Lam có chút tương tự Tần Nhất, trong lòng của anh có chút không nỡ.

Anh không tham dự vào tuổi thơ của tiểu gia hỏa, nhưng nhìn mắt phượng long lanh ánh nước của Tiểu Lam, trong lòng anh không khống chế được nghĩ đến, có phải tiểu gia hỏa của anh khi còn bé cũng đáng yêu lanh lợi như thế này hay không.

Hơn nữa, anh còn có một tư tâm khác, nếu mang theo Tiểu Lam ra ngoài thì sẽ không có người nào ngấp nghé tiểu gia hỏa của anh nữa. Dù sao bọn họ ngay cả "con" cũng đều đã có.

Vân Hoán nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Tiểu Lam, vẻ mặt khó có được trở nên ôn hoà: "Biết rồi."

Ba người vui vẻ ăn một bữa no nê.

(Truyện chỉ được đăng tải trên trang s3.truyenhd.com @thanhty1412)



Mà lúc này ở đại lục Tinh Thần, Phượng Khuynh Ca tỉnh lại sau giấc ngủ ngon liền cảm giác có thứ gì đó đè trên người mình rất không thoải mái. Mở mắt ra nhìn, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy ghét bỏ.

Mặt đen lại, Phượng Khuynh Ca một cước đạp nam nhân làm xằng làm bậy trên người mình xuống đất, sau đó sửa sang quần áo có chút xốc xếch.

Quân Mặc Ly vô cùng đáng thương nhìn Phượng Khuynh Ca, đôi mắt yêu mị câu người: "Ca Nhi, vi phu đã mấy ngày không được lên giường rồi."

Phượng Khuynh Ca ưu nhã ngáp một cái, áo ngủ đỏ thẫm hơi trễ cổ, lộ ra xương quai xanh trắng nõn cực kỳ mê người: "Liên quan gì tới ta, tiếp tục ngủ bên ngoài đi."

Ngón tay thon dài trắng nõn thản nhiên chỉ chỉ ra bên ngoài.

Quân Mặc Ly vừa muốn nói gì, chỉ thấy hồng quang lóe lên, một đứa bé xinh đẹp dễ thương bỗng nhiên xuất hiện. Bé khoảng chừng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, giống Phượng Khuynh Ca như đúc ra từ một khuôn.

Bộ dáng nho nhỏ với gương mặt tiểu chính thái nhưng lại cứ thích tỏ ra già dặn.

Phượng Khuynh Ca vừa thấy Phi Hồng, trong mắt nơi nào còn có chỗ cho Quân Mặc Ly nữa, cô trực tiếp kéo Phi Hồng lại gần mình, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn thơm một cái thật kêu.

"Bé ngoan Phi Hồng, không phải nói muốn tu luyện à, sao lại xuất quan nhanh như vậy?"

Quân Mặc Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn Phi Hồng, sau đó trưng ra vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Ca.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Hồng có chút cứng nhắc, trong mắt phượng hiện lên từng tia ghét bỏ, bình tĩnh kéo giãn khoảng cách với Phượng Khuynh Ca, sau đó mới mở miệng nói: "Tiểu Lam độ kiếp thành công rồi."

Đứa bé nho nhỏ nhưng giọng nói ngược lại rất lạnh lùng, chỉ có điều, khi nhắc đến đệ đệ của mình, đáy mắt hiện lên từng tia ôn nhu.

Phượng Khuynh Ca mừng rỡ kêu lên: "Thật? Vậy thì tốt quá rồi."
Nhấn Mở Bình Luận