Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Như vậy, người đàn ông kia, là người thật.

Tần Nhất không trả lời vấn đề của Dương Tử Nguyệt, cô đưa chiếc quần bị cởi ra ném ở cuối giường cho cô ấy, giọng nói thanh lãnh mang theo từng tia mị hoặc: "Cô mặc quần áo vào trước đi."

Mặt Dương Tử Nguyệt đỏ lên, đột nhiên nhớ tới quần của mình bị Lục Nguyên Thịnh cởi ra, hiện tại còn đang để trần.

Lúng túng mặc lại quần áo, Dương Tử Nguyệt cắn răng, ánh mắt quật cường nhìn Tần Nhất: "Các người, có phải đã sớm ở chỗ này rồi, đúng không?"

Nếu thật như vậy, tình cảnh lúc trước của cô, bọn họ đều chứng kiến toàn bộ.

Tần Nhất nhìn cô gái trẻ trước mắt, gương mặt thanh tú, khí chất nho nhã, thuộc loại rất dễ nhìn, thế nhưng Tần Nhất ở trong mắt của cô ấy thấy được oán trách.

"Phải thì thế nào, tôi với cô chẳng có quan hệ gì, cũng không có nghĩa vụ phải cứu cô." Đầu lông mày Tần Nhất hiện lên sự lạnh không nói rõ được, giống như là hoa hồng ngạo nghễ nở rộ bên trong băng thiên tuyết địa, nhiệt liệt, quật cường, xinh đẹp nhưng băng lãnh.

"Tôi..." Dương Tử Nguyệt khẽ cắn cánh môi, đôi mắt hơi ướt: "Vậy, các người...sao có thể thấy chết không cứu chứ?"

Gia thế của Dương Tử Nguyệt thật ra cũng không tệ, người trong nhà đều nuông chiều cô. Cho nên lúc này, tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng khi đối mặt với Tần Nhất, Dương Tử Nguyệt khó tránh khỏi có chút oán trách nhỏ.

Dương Tử Nguyệt không ức chế được mình, trong giọng nói mang theo từng tia oán trách.

"Ha." Tần Nhất cười lạnh: "Thấy chết không cứu? Nếu đúng thật như vậy thì tôi đã không xuất hiện. Ở tận thế, sẽ không có người nào nói lý lẽ đạo đức với cô đâu."

Tần Nhất khẽ lắc đầu, cô không hối hận khi cứu cô gái này, chỉ là hơi có chút thất vọng.

Dương Tử Nguyệt bị nghẹn, nói không ra lời. Cô cũng biết chứ, chỉ là cô sợ hãi, cảm xúc khó tránh khỏi có chút khó khống chế. Thiếu nữ trước mặt đẹp thì đúng là đẹp, nhưng lạnh lùng như băng, tuyệt đối không dịu dàng chút nào.

"Bỏ đi, không khác gì một khối băng, uổng cho gương mặt đẹp kia." Dương Tử Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, lại không biết tất cả đều bị Tần Nhất nghe vào trong tai.

Không thể nghi ngờ, đây lại là một cô gái có bệnh công chúa! Cảm xúc của cô ta không khống chế được thì liên quan gì đến cô mà tìm cô phát tác? Cô cũng không phải mẹ của cô ta, cũng không nợ cô ta cái gì.

"Nè, tôi hỏi cô cái này, người đàn ông vừa rồi tên là gì? Anh ấy đã cứu tôi, tôi muốn cảm ơn anh ấy thật tốt. Cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ấy không?" Giãy giụa một lát, Dương Tử Nguyệt vẫn đem lời trong lòng nói ra.

Người đàn ông kia giống như là Chí Tôn Bảo đạp thất thải vân (mây bảy màu) đến cứu cô trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

(Chí Tôn Bảo - Tôn Ngộ Không, một nhân vật trong game Vương Giả TQ ~ Liên Quân VN)

Dương Tử Nguyệt giờ phút này hoàn toàn không để mắt đến Tần Nhất, cũng quên cô ấy mới thật sự là người cứu mình.

Trong mắt của Dương Tử Nguyệt hiện rõ sự ái mộ và thưởng thức, hai gò má phấn hồng, thoạt nhìn ngược lại có mấy phần xinh xắn ngọt ngào.

Thế nhưng, giữa hai đầu lông mày Tần Nhất chợt lạnh: "Người cứu cô là tôi. Còn có, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô muốn ngấp nghé anh ấy?"

Ánh mắt Tần Nhất băng lãnh, như có vô số sương hoa, Dương Tử Nguyệt rùng mình phát lạnh, sắc mặt hơi tái nhợt, không chỉ vì Tần Nhất tuyên thệ chủ quyền, mà là bởi vì khí thế bức người trên người Tần Nhất.

Dương Tử Nguyệt còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm giác đầu đau nhói một trận, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Vân Hoán thu hồi không gian, đi đến trước mặt Tần Nhất, trên gương mặt tuấn mỹ vô song tràn đầy ý cười sinh động: "Thất Thất, anh rất vui."

Vân Hoán tiến lên hôn một cái lên mặt Tần Nhất, tiểu gia hỏa của anh vừa mới tuyên thệ chủ quyền của mình, anh rất thích câu nói đó, "người đàn ông của tôi".

"Em rất không vui." Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt, bỗng nhiên dùng sức chà đạp mặt Vân Hoán, người này luôn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán có chút biến dạng, thế nhưng lại không ngăn cản Tần Nhất. Phóng tầm mắt ra nhìn, người dám làm thế với Vân Hoán, cũng chỉ có một mình Tần Nhất.
Nhấn Mở Bình Luận