Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của Cố Mai, Cổ Thành hòa ái khoát khoát tay: "Đứa nhỏ này tính tình rất tốt, cho rất nhiều vật tư, đi cùng cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa tôi cũng nhìn ra, thực lực của mấy đứa nó rất cao, cho bọn họ đi theo, tôi cũng yên tâm."
"Hóa ra là vậy." Cố Mai nhẹ gật đầu, tin tưởng lời Cổ Thành nói.
Trong lòng Tần Nhất cười lạnh, trên mặt lại cười càng vô tội nhu thuận, tốt như vậy? Chắc tôi tin đấy!
Cô lại không phải đồ ngốc.
"Thật sao, cảm ơn ông nhiều ạ." Tần Nhất bên ngoài bày ra bộ dáng thiếu niên lễ phép.
Sau khi Tần Nhất và Cố Mai nói tạm biệt Cổ Thành, trên đường rời nhà Cổ Thành, Tần Nhất giống như tùy ý hỏi: "Cô Cố, cháu vừa mới nghe nói, người trong thôn tiến vào từ đường cuối cùng đều chết hết, đây là có chuyện gì ư?"
Trái tim Cố Mai nhảy lên một cái, chuyện này được xem như điều cấm kỵ trong thôn, vừa nhắc tới vấn đề nhạy cảm này, tươi cười trên mặt Cố Mai có chút đắng chát.
"Sao vậy, là không thể nói ạ?" Tần Nhất ngừng lại, khổ sở trong mắt Cố Mai cô nhìn thấy rõ.
"Cũng không phải không thể nói." Cố Mai thở dài: "Việc này cũng không thể nói là bí mật gì."
Chuyện này, còn phải nói tới từ mấy năm trước. Mấy năm trước, thôn nhỏ của bọn họ thành lập, sau đó không biết tại sao trưởng thôn nhất định muốn xây từ đường, nói là một cái thôn không thể không có quy củ.
Bọn họ ngẫm lại cũng thấy có lý, liền xây một cái.
Thế nhưng xấu chính là ở chỗ cái từ đường này, lần đầu tiên có người phạm sai lầm, bị trưởng thôn nhốt vào từ đường, sau khi đi ra ngoài, người cũng không có việc gì, nhưng không đến một tuần lễ lại bị bệnh, một loại bệnh rất nghiêm trọng.
Tinh thần hoảng hốt, không nhận thức được người khác. Sau đó, vào một ngày vậy mà chết ở trong nhà mình. Hơn nữa, tử trạng vô cùng thê thảm, chỉ còn lại một lớp da bọc xương, máu thịt trên người hoàn toàn không có.
Lúc ấy toàn bộ thôn nhỏ đều rơi vào một trận khủng hoảng, nhưng trưởng thôn lại kiên định nói hắn ta mắc một loại bệnh kỳ quái.
Bọn họ lúc đó có hoài nghi, cho rằng là do thú biến dị gì đó, nhưng lại tìm không thấy bất kỳ chứng cứ, không thể không tin.
Về sau tựa như là trúng tà, hễ có việc gì mà người phải tiến vào từ đường, cuối cùng đều chết không được tử tế.
Trong lòng bọn họ rất khủng hoảng, nhưng cuối cùng không tra được gì, sau cũng chỉ có thể bỏ đó, không giải quyết được.
"Ài, cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ hi vọng sớm có thể giải quyết chuyện này." Hốc mắt Cố Mai hồng hồng.
Tần Nhất biết, chồng Cố Mai cũng bởi vì việc này mà qua đời.
Tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Tần Nhất, ngay sau đó ôn hòa an ủi Cố Mai vài câu. Nói như thế nào đây, ấn tượng của cô với Cố Mai không tệ.
Lúc Tần Nhất về đến nhà, Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca đã tỉnh, hai người ngồi ở cửa ra vào, đôi mắt trông mong ngóng cô trở về.
Vừa thấy bóng dáng Tần Nhất, mắt hai người đồng thời sáng lên.
"Tiểu Nhất Nhất, tôi đói bụng."
"Nam thần, tôi đói bụng."
Tần Nhất đỡ trán lắc đầu, tại sao bên cạnh cô đều là những con hàng tham ăn vậy.
Hết cách, Tần Nhất trước tiên phải cho hai người kia ăn no đã, rồi mới nói tới chỗ quỷ dị của thôn nhỏ này.
Phượng Khuynh Ca nghe xong, vuốt ve mái tóc dài cười nhạo: "Tà ma ở đâu ra, rõ ràng là những thứ ăn người ngoài kia."
Phượng Khuynh Ca tuy chưa sinh sống trong thời tận thế được bao lâu, nhưng nghe Vương Ổn Ổn nói một chút chuyện này nọ, cũng biết nơi này không chỉ có Zombie, còn có thú biến dị.
Loại tình huống như hiện tại, rõ ràng là có thứ gì đó gây nên, ở đâu ra mà mắc bệnh, trúng tà.
"Tôi cũng nghĩ như vậy, trưởng thôn này có vấn đề, vấn đề ngay trong từ đường." Ngón tay trắng mịn thon dài của Tần Nhất gõ nhịp trên mặt bàn, mắt phượng nguy hiểm híp lại.