Cố tình gây sự như thế, không khác đàn bà đanh đá là bao.
Tần Nhất trực tiếp cười lạnh ra tiếng, lần này một chút mặt mũi cô cũng không muốn cho Dương Kim Đệ: "Thím đúng là biết nói chuyện, nếu theo như lời thím nói, có phải chuyện tận thế tới cũng trách lên đầu của chúng tôi? Bởi vì ba người chúng tôi tồn tại, cho nên tận thế mới xảy ra?"
Loại người không cần mặt mũi như Dương Kim Đệ, Tần Nhất dĩ vãng đều không thèm đếm xỉa đến, nhưng hết lần này tới lần khác có vài người, mặc kệ bạn bỏ qua không nhìn tới thì đều có thể gắn một vài tội danh không hiểu nổi lên người bạn.
Ở chung với Phượng Khuynh Ca khiến cô biết được, có vài người không phải bạn không nhìn đến là có thể giải quyết. Bởi vì những người đó, bọn họ ngược lại càng làm quá hơn, vì cho rằng bạn sợ họ, không làm gì được họ.
Trong lòng Dương Kim Đệ chột dạ, thế nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi: "Ai nói không có khả năng chứ, nói không chừng cũng là bởi vì mấy người bọn mày mà ông trời tức giận đấy."
Lời Dương Kim Đệ vừa dứt, Cổ Thành liền không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn bà ta: "Dương Kim Đệ, bà nói nhăng nói cuội gì đấy, đồ đàn bà ngu ngốc, cố tình gây sự."
Mấy người xung quanh cũng nghe không nổi nữa, Dương Kim Đệ này lời gì bà ta cũng nói ra được.
Dương Kim Đệ cứng cổ, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tới đôi mắt phượng lạnh lùng của Tần Nhất, cuối cùng đành nuốt xuống.
Ánh mắt đó, bà ta e sợ.
Bà ta dám cùng Tần Nhất cãi nhau vài câu, nhưng lại không dám đi tới.
Cổ Thành có chút áy náy nhìn Tần Nhất, nhưng cũng không nói gì.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Chung quy vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng phía trước có Zombie.
Ba người Tần Nhất tự giác đi ở phía sau cùng, không đi gần bọn họ.
Vương Ổn Ổn tức giận liếc mắt nhìn Dương Kim Đệ vài lần, trong giọng nói lộ ra sự phiền muộn: "Bà ta cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, như thể ước gì đem tất cả tội danh đều đổ hết lên người chúng ta ấy."
Phượng Khuynh Ca gẩy gẩy móng tay mình, không hề để tâm tới Dương Kim Đệ: "Quan tâm bà ta làm gì, chẳng qua là đỏ mắt ghen tị thôi."
Loại người này cô ở đại lục Tinh Thần không biết đã gặp phải bao nhiêu rồi, nhớ ngày đó, cô cũng là một người lạnh nhạt, nhưng cuối cùng còn không phải bị cái loại mặt dày vô sỉ như ai kia bức thành bộ dáng hiện tại.
Nếu như Tần Nhất biết suy nghĩ trong lòng Phượng Khuynh Ca, sợ là trực tiếp đưa qua hai chữ, ha ha.
Rõ ràng là bản tính khó giấu.
Tần Nhất trái lại có cái nhìn của mình: "Cũng không thể không đề phòng, tiểu nhân là khó đối khó nhất, cái gì cũng không thể nói chắc được. Không chừng có một ngày khi chúng ta lơ là sẽ hung hăng cắn ngươi một cái đấy."
Cô kiếp trước chính là như thế, bởi vì những nhân vật nhỏ không đáng chú ý mà ăn không biết bao thua thiệt.
"Nói cũng đúng." Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca nhẹ gật đầu, cũng thu hồi sự tùy ý trong lòng.
Đoàn người đi sâu vào trong nội thành cũng không nhìn thấy bóng dáng con Zombie nào.
Thấy vậy, cảm giác nôn nóng bất an trong lòng Cổ Thành càng kịch liệt hơn. Không có Zombie, phải làm sao mới ổn đây? Không có Zombie, thứ kia phải làm sao bây giờ!
"Trưởng thôn, không thì chúng ta trở về đi, bên trong thành phố M một con Zombie cũng không thấy." Có người chán nản đưa ra ý kiến.
Đã đi bao lâu rồi mà đến một con Zombie cũng không có, không bằng về trước thì hơn. Sau đó nếu không được thì bọn họ có thể từ từ thương nghị, đi tìm một địa phương khác.
"Không được." Cổ Thành từ chối thẳng, ngày mai, ngày mai là mười lăm rồi, thứ kia không có Zombie sẽ...
Có lẽ do ngữ khí của Cổ Thành quá mức kiên định, có người nghi ngờ nhìn ông ta: "Trưởng thôn, tại sao không được? Vật tư trong thôn không phải còn rất nhiều sao, chống đỡ một đoạn thời gian khẳng định là đủ. Hiện tại chúng ta ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, một con Zombie cũng không thấy, ở lại chỗ này cũng chỉ lãng phí thời gian."