"Dương Kim Đệ, đừng."
"Dừng tay."
Nhưng mà tất cả đều đã muộn, Dương Kim Đệ dáng vẻ dương dương đắc ý, Vương Cường nhìn mà hận không thể tặng bà ta mấy bạt tai.
Dương Kim Đệ còn đang đắc ý quên hình, bỗng nhiên cảm giác trên vai ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn lên, bà ta lập tức bị dọa tê liệt ngã xuống đất.
Con kiến cầm đầu không biết tỉnh táo lại từ lúc nào, đôi mắt vốn ngốc trệ đờ đẫn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh âm u.
Tần Nhất nhận thức được, trước mắt bọn họ nào phải con kiến nữa, nó giống như là sói, mà hiện tại bọn họ lại chính là thức ăn của nó.
Thứ trên vai Dương Kim Đệ, chính là nước bọt của con kiến.
Con kiến kia vừa há miệng ra, mọi người liền thấy rõ những chiếc răng nhọn trắng bóng.
Bọn họ không phải Dương Kim Đệ tầm mắt hạn hẹp, nhìn thấy hàng răng nhọn đều thẳng tắp kia, chỉ cảm thấy bắp chân run rẩy.
Ăn thịt, đám quái vật khổng lồ này ăn thịt!
Thịt này hiện tại chính là bọn họ!
Không có ai động, dù cho cơ thể đang run rẩy, vẫn không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì chỉ có một con kiến thức tỉnh.
Ngoại trừ con kiến bị Dương Kim Đệ muốn tìm đường chết đụng cho tỉnh, ánh mắt những con kiến khác vẫn trống rỗng vô hồn như cũ.
Bọn họ không dám động, cũng không thể nào động, kiến ở này tối thiểu có tới mấy nghìn con, tỉnh gần một nửa thôi, nghênh đón bọn họ chỉ có sự tuyệt vọng.
"Các người mau cứu tôi." Dương Kim Đệ lúc này đã sợ hãi lắm rồi, hàm răng sắc bén trắng hếu lóe lên hàn quang nhàn nhạt, khiến trái tim bà ta đập thình thịch.
Giờ phút này nào ai dám động, cũng không ai dám cứu bà ta.
Nếu không phải tự bà ta tìm đường chết thì sao có thể trêu chọc con kiến thức tỉnh, cũng sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại.
Đừng nói cứu bà ta, trong lòng mấy người Cổ Thành hối hận muốn chết, sao bọn hắn lại đồng ý mang theo một người chuyên gây họa như thế này chứ, lần này thì hay rồi, cũng không biết con kiến này có lợi hại hay không.
Dương Kim Đệ thấy không có ai cứu bà ta, há mồm liền muốn mắng, nhưng chống lại ánh mắt xanh biếc kia của con kiến, cũng không kịp lấy hơi mắng.
Ngay lúc Dương Kim Đệ chuẩn bị lấy từ đường ra uy hϊếp Cổ Thành, con kiến động. Đương đói bụng nên nó không có kiên nhẫn, tuy có phần ghét bỏ đồ ăn trước mắt, nhưng có cái để ăn cũng đã không tệ rồi.
Nghĩ thế, con kiến nhe răng về phía Dương Kim Đệ, muốn cắn bà ta. Khoảng cách gần như vậy, dường như chỉ cần cúi thấp đầu là có thể đụng phải.
Con người, tiềm năng khi rơi vào tuyệt cảnh đều là vô hạn. Nhìn Dương Kim Đệ mà xem, bà ta lấy tốc độ nhanh nhất cả đời bò tránh sang một bên, sau khi đứng dậy thì nhanh tay đầy Vương Cường gần bà ta nhất ra.
Khoảng cách gần như thế, không ai nghĩ tới, Vương Cường càng không nghĩ tới, cũng không phát giác ra, hắn ta liền cứ như vậy bị đưa vào miệng con kiến.
Con kiến há miệng cắn xuống thức ăn, Tần Nhất thấy rất rõ ràng, cơ thể Vương Cường bị nó cắn thành hai nửa.
Máu phụt bắn ra lênh láng, nhuộm đỏ mắt người.
Đương nhiên, cũng nhuộm đỏ mắt con kiến.
Nó kích động lắc lư cái râu của mình, âm thanh nhai nuốt bên trong miệng rất lớn, mỹ vị mỹ vị, nó chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy.
Thứ này so với thứ mấy ngày nay nó ăn không giống nhau, những thứ kia vừa tanh vừa hôi, không thơm như thứ này.
Nghĩ như vậy, sau khi ăn xong một nửa bên trong miệng, nó lại ngậm một nửa còn lại bị rơi trên mặt đất vào miệng.
"Rộp rộp rộp rộp" thanh âm cắn nuốt đó rơi vào trong lỗ tai mấy người Cổ Thành đơn giản chính là ác mộng.
Bọn hắn sợ chết, thế nhưng trong đám bọn hắn dị năng cao nhất chỉ có cấp bốn, nào phải đối thủ của con quái vật này.
Đúng rồi, có người, có người có thể.
Có người thực sự chịu không nổi thanh âm này nữa, nghẹn ngào nhìn Tần Nhất: "Anh bạn nhỏ, chúng tôi nơi này cậu là người có dị năng cao nhất, cậu nhất định phải cứu lấy chúng tôi."