Mặt đất đang rung động, từng cơn chấn động liên tiếp khiến đôi mày thanh tú đột nhiên nhíu chặt, cô có một loại dự cảm không lành.
"Ơ, đây là làm sao vậy?" Tay Trạch Ninh nắm góc áo Tần Nhất càng chặt, vô tội lại đáng yêu, đôi mắt giống mắt mèo con chớp chớp.
"Không biết, chúng ta đi qua đó nhìn một chút."
"Ở bên kia." Trạch Ninh chỉ chỉ đằng trước, là Zombie cấp chín, thính lực của hắn cũng không phải là để trưng cho đẹp.
Tần Nhất dẫn theo Trạch Ninh đi đến nơi truyền tới chấn động, chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cô liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kiến biến dị đầy đường mở to cặp mắt xanh biếc, hàm răng sắc nhọn khe ra, chạy rất có kỷ luật.
Mà phương hướng kiến biến dị chạy tới có hai bóng dáng quen thuộc đến cô không thể quen thuộc hơn.
Tần Nhất cạn lời nhìn hai người bị kiến biến dị truy đuổi đến mức gào khóc kêu to, hận không thể đi lên bổ mấy đao.
Đúng là đồ ngu xuẩn, đã không có bản lĩnh còn lòng tham không đáy, đáng bị truy đuổi.
Tần Nhất hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định quản hai người kia, cô quay về nhà kho một chuyến trước, đánh thức đám người Cổ Thành.
Tần Nhất quay người đi, Trạch Ninh rất ngoan ngoãn đi theo đằng sau cô, thấy cô không định đi cứu hai tên nhân loại kia, có chút mơ hồ: "Tiểu Thất, không cứu hai người đó à?"
Chuyện gì vậy, hai người kia không phải là đồng loại của Tiểu Thất ư, tại sao Tiểu Thất lại không cứu bọn họ?
Trạch Ninh rất thông minh, nhưng cũng rất tiểu bạch*, làm Zombie, hắn đối với rất nhiều chuyện của nhân loại đều đã quên.
(tiểu bạch: (1)chỉ người ngốc ngốc đáng yêu; (2)người mới, tấm chiếu mới chưa trải: thiếu kiến thức hoặc hiểu biết về một phương diện, ngành nghề, lĩnh vực nào đó.)
"Không cần phải để ý đến bọn họ, nên để bọn họ tự mình nếm thử quả do bản thân gây ra. Trạch Ninh, cậu muốn đi theo tôi thì phải hiểu rõ, không nên tùy ý tin tưởng người khác. Tôi không biết quy tắc sinh tồn của thế giới Zombie các cậu, nhưng ở nơi này của nhân loại, cậu vĩnh viễn chỉ có thể tin tưởng một mình bản thân cậu."
Tần Nhất thật sự cảm thấy bản thân mình đang nuôi một đứa con trai, nhưng những điều này, cô xác thực phải nói rõ ràng với Trạch Ninh.
Trạch Ninh quá mức đơn thuần, thậm chí có thể nói là như tấm chiếu mới, cô không có khả năng mỗi giây mỗi phút đều đi theo bên cạnh hắn, hắn cần phải biết quy tắc sinh tồn tàn khốc của nhân loại.
Tiểu bạch Trạch Ninh khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cái này giống Zombie bọn tôi, cũng có phân chia tốt xấu."
Trong lòng Tần Nhất thoáng thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, không phải thật sự ngốc nghếch.
"Ừm, cho dù cậu ở bên cạnh tôi cũng phải cẩn thận, tốt nhất lúc nào cũng phải cảnh giác, đừng cho người khác biết cậu là Zombie, bằng không sẽ có một đống người muốn ăn cậu." Con ngươi Tần Nhất nhàn nhạt không gợn sóng.
Vừa cùng Trạch Ninh nhanh chóng đi về phía kho hàng, vừa không quên hù dọa thiếu niên Zombie đơn thuần.
"A, được." Quả nhiên nghe Tần Nhất nói như vậy, Trạch Ninh liền ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là trong lòng càng trở nên lo lắng thấp thỏm và sợ hãi, ai ya, tại sao nhân loại lại đáng sợ như vậy, hắn bỗng nhiên có chút muốn về nhà.
Trạch Ninh hoàn toàn quên, trong chuỗi sinh vật, nhân loại và Zombie tác động qua lại lẫn nhau. Nhân loại cần tinh hạch của Zombie, còn Zombie lại ăn nhân loại.
Không thể không nói Công tử của chúng ta xấu bụng đến cỡ nào, dọa dẫm một thiếu niên Zombie đơn thuần, như thế mà được à?
Sắc trời vẫn còn khá tối, đồng thời cũng ẩn giấu vô số nguy hiểm.
Tần Nhất trở lại kho hàng, sau khi đi vào lập tức mở đèn, giọng có chút lớn: "Mau dậy, bên ngoài có biến."
Ánh đèn sáng chói mắt khiến không ít người tỉnh lại, bọn hắn đã quen ngủ ở bên ngoài nhất định phải bảo trì một phần cảnh giác, bằng không ngươi vừa ngủ liền không thể tỉnh lại được nữa.
Cổ Thành mặc dù tuổi đã lớn, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Tần Nhất vang lên, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, vẻ mặt ông ta âm trầm nhìn thiếu niên trước mắt: "Cậu nói cái gì?"