Lúc Tần Nhất đang đánh thức mấy người Vương Ổn Ổn dậy, nghe thấy Cổ Thành hỏi, quay đầu nhìn ông ta: "Bầy kiến biến dị kia đang chạy về phía chúng ta, rất đông, ông cho rằng chúng ta có thể đối phó ư? Nếu bây giờ ông còn không đi, sẽ không kịp đâu."
"Cái gì?" Đám người kinh ngạc.
"Không phải chứ, sao bọn chúng lại chạy tới chỗ này của chúng ta?" Có người khó hiểu lên tiếng hỏi.
Bọn họ đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không ai rảnh đi trêu chọc đám kiến biến dị kia. Hơn nữa, ban ngày lúc bọn họ rời đi, những con kiến biến dị đó vẫn chưa tỉnh lại mà.
"Không đúng, sao không thấy Mã Đức đâu cả?" Có người phát hiện chỗ không thích hợp.
Cổ Thành nghe tiếng quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng: "Cậu nói cái gì?"
Người đàn ông này trông rất ốm yếu, ngày thường cũng hay lui tới với Mã Đức, tối hôm qua Mã Đức chính là ngủ ở bên cạnh hắn.
"Chuyện này, trưởng thôn, tôi cũng không biết. Tối hôm qua Mã Đức còn nằm cạnh tôi ngủ, nhưng bây giờ lại không thấy người đâu." Người đàn ông nhỏ gầy cũng có phần buồn bực.
Lúc này lại có người phát hiện không đúng: "Ý, Dương Kim Đệ cũng không thấy."
"Hai người này làm gì mà đều không thấy người đâu, rốt cuộc là chuyện gì thế." Ù ù cạc cạc bị đánh thức dậy, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng riêng mặt Cổ Thành lại đen như đít nồi, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Hai tên ngu xuẩn này!
"Này, mấy người có thời gian ở đấy mà nghĩ à, còn không mau dậy thu dọn đồ. Nếu không nhanh chóng rời đi, bầy kiến biến dị chạy tới, lúc đấy có muốn cũng không kịp đâu." Tần Nhất khó có được một lần hảo tâm nhắc nhở một tiếng.
Đúng vậy, bọn họ phải mau dậy thôi.
Dường như có Tần Nhất ở đây, bọn hắn đều rất an tâm, nhưng dù sao cũng là kiến biến dị khổng lồ, một đám đàn ông con trai cuống quýt đứng dậy dọn đồ.
Trong lúc nhất thời, trong kho hàng người ngã ngựa đổ.
Cùng đám bọn hắn so sánh, rõ ràng bốn người Tần Nhất, à không, nên nói là ba người một Zombie, hành động của các cô đâu vào đấy, rất nhanh đã thu dọn xong.
Cổ áo Phượng Khuynh Ca hơi thấp, quần áo không chỉnh tề, nhưng cả người lại lộ ra mị hoặc và phong tình kinh người, cô ấy vừa nhìn thấy Tần Nhất liền nhào tới.
Hơi có chút nhu nhược ngã vào trong ngực Tần Nhất, mái tóc đen dài tới bên hông giống như là dải tơ lụa: "Tiểu Nhất Nhất, hai người kia phiền quá, đều không cho người ta ngủ một giấc ngon lành."
Thông minh như Phượng Khuynh Ca, sao có thể không biết chuyện đêm nay là bởi vì hai người biến mất kia.
Kỳ thật mấy người Tần Nhất hoàn toàn có thể nhẹ nhàng giải quyết bầy kiến biến dị.
Thế nhưng các cô không muốn, hoặc là nói các cô không có nghĩa vụ đó.
Mấy người các cô cũng không phải người tốt, các cô chỉ để ý người mà mình quan tâm. Huống chi, trong đám người này cũng không phải mỗi người đều có ý tốt với các cô, ngược lại đều là người có tâm tư riêng, chỉ là không có hành động mà thôi.
Về tình về lý, các cô đều muốn cho bọn hắn một chút giáo huấn nhỏ.
Bước chân của Tần Nhất và Trạch Ninh rất vững, trước đó đám người Cổ Thành không cảm giác được chỗ khác thường, nhưng lúc này còn không nhận ra được thì chính là heo.
Mắt đất hơi hơi rung động, nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sợ hãi.
"Nhanh lên, chúng ta bây giờ phải mau rời đi."
Lúc này Cổ Thành cũng không có tâm tình đi quan tâm đến những thứ chưa thu thập, hạ lệnh một cái, tất cả mọi người liền chạy ra khỏi nhà kho.
Thị lực tốt thì sẽ phát hiện từng đống lớn kiến biến dị đen nghịt đang xông về phía bọn hắn nơi này, người nhìn sợ đến tim đập thình thịch, hơi thở rối loạn, trong lòng càng sợ hãi.
"Trưởng thôn, trưởng thôn cứu chúng tôi." Có thanh âm truyền tới.
"Mau nhìn, là Dương Kim Đệ và Mã Đức." Có người thấy được hai bóng dáng chật vật đang bị bầy kiến biến dị đuổi theo.
"Đúng là hai người đó, thế nhưng bọn họ đã đi đâu?" Có người vẫn không rõ hỏi.