Hắn không sống được, những người này cũng đừng nghĩ sống sót, đều chôn cùng hắn đi!
Trong lòng Dương Kim Đệ bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ điên cuồng của Mã Đức, sau lưng bà ta phát lạnh.
"Chú, chú muốn làm gì?" Dương Kim Đệ có một loại dự cảm không tốt.
"Làm cái gì? Bà rất nhanh sẽ biết." Mã Đức bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, gương mặt trở nên vặn vẹo.
Lúc này, Diệp Tử đang chuẩn bị lái xe thì cau mày: "Trưởng thôn, máy kéo hỏng rồi, không khởi động được."
"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Cổ Thành hiện tại khó coi đến không thể khó coi hơn nữa, thời điểm then chốt này xe lại hỏng, đây không phải là muốn mạng của bọn hắn thì là gì.
"Tôi cũng không biết, nhưng không khởi động nổi máy." Diệp Tử gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cánh môi run rẩy, thế nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào, xe cũng không khởi động được.
Người ngồi trên máy kéo bắt đầu khủng hoảng sợ hãi.
"Trưởng thôn, trưởng thôn, làm sao vậy, tại sao còn chưa đi, bầy kiến sắp đuổi tới nơi rồi."
"Trưởng thôn, đi mau lên."
"Trưởng thôn, có phải máy kéo hỏng rồi không?"
"Đi mau, đi mau, tôi không muốn chết!"
Thanh âm hỗn loạn truyền đến khiến cho hai bên huyệt thái dương của Cổ Thành đau nhức: "Câm miệng, yên lặng hết cho tôi."
Rốt cuộc Cổ Thành không chịu được, rút đi sự hiền lành ôn hòa giả tạo ngày xưa, bày ra dáng vẻ âm u thâm trầm.
Đám người sững sờ, ngậm miệng theo bản năng, ánh mắt nhìn Cổ Thành trước mặt, trong lòng căng thẳng. Từ trước tới nay bọn hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của trưởng thôn, có chút đáng sợ, cũng có chút nguy hiểm.
"Hiện tại, tất cả mọi người đều xuống xe, sau đó tự mình chạy. Máy kéo hỏng rồi, bây giờ vận mệnh của mỗi người đều nằm trong tay của chính bản thân người đó, có thể sống sót hay không phải nhìn chính các người."
Cổ Thành lạnh lùng nói, trong mắt là sự nghiêm túc không hề giả tạo.
"Sao có thể như vậy?"
"Tôi không muốn chết!"
"Huhu, mau cứu tôi."
Có người nhát gan khóc lên, co lại một góc bên trong máy kéo, không chịu ra, cũng không chịu cử động.
Cũng có người hít sâu một hơi, làm ra quyết định. Hoàng Oanh từ trong góc đứng dậy, vành mắt hồng hồng, nhưng trên mặt là sự kiên định trước nay chưa từng có.
Cô hướng về phía Cổ Thành cúi người một cái: "Tôi đã biết trưởng thôn, ông nhớ cẩn thận, chú ý sức khỏe."
Nói xong, Hoàng Oanh dẫn đầu xuống xe. Nói không sợ là giả, cô có thể cảm nhận được hàm răng của mình đang run rẩy va vào nhau, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
May mắn, may là xe của "anh ấy" có thể chạy đi.
Người tốt cả đời bình an, cô hy vọng người thiếu niên rất rất rất tốt bụng kia có thể sống sót.
Có Hoàng Oanh làm gương, có vài người đàn ông thấy cô gái nhỏ còn dũng cảm hơn so với mình, cũng cắn răng nhảy xuống.
Đương nhiên cũng có người nhất quyết không chịu xuống, Cổ Thành khẽ thở dài, nhưng cũng không làm khó bọn hắn, một mình đi xuống.
Ông ta nắm chặt góc áo, trong lòng tự nhủ nhất định phải trở về, người kia còn đang chờ ông ta.
Trong chiếc xe con, ánh mắt Tần Nhất thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Trạch Ninh ở một bên yên tĩnh lại nhu thuận, chỉ là nắm chặt góc áo của Tần Nhất, dường như chỉ cần như vậy là cậu đã rất yên tâm.
"Đám người kia đang làm cái gì, sao còn chưa xuất phát?" Hàng lông mày thanh tú của Vương Ổn Ổn nhíu lại, khuôn mặt trứng gà xinh đẹp lộ ra vài tia khí khái hào hùng, giọng nói không mấy vui vẻ.
Hiện tại đối với đám người Cổ Thành, cô ấy hoàn toàn không có thiện cảm, nếu không phải tiểu Hoàng Oanh còn ở đây, các cô đã sớm rời đi.
Đối với Hoàng Oanh, các cô thật lòng yêu thích. Cô gái nhỏ tuy hiền lành nhưng lại không Thánh Mẫu, khiến các cô mềm lòng.
Thậm chí lúc rời đi còn muốn dẫn theo cô bé cùng đi.