"Cái này còn tạm được." Phượng mỹ nhân vẻ mặt ngang ngược, lại làm cho người ta chán ghét không nổi.
"Được rồi, tôi cũng không phải người nhỏ mọn như vậy. Này...anh Trình, làm phiền anh mang cái gì mà Lan Hoa Hoa Hồng tới cho tôi nhìn một chút, dù sao cũng phải chọn một người ok chút cho Tiểu Nhất Nhất."
Phượng Khuynh Ca nở nụ cười quyến rũ, nhất cử nhất động đều là phong tình.
Dương Trình bị một tiếng gọi "anh Trình" của Phượng Khuynh Ca mà tâm hoa nộ phóng, được một đại mỹ nhân như thế gọi tên, Dương Trình rất đắc ý.
Hắn ta mắt liếc ra hiệu với tên đàn em bên cạnh, đàn em ngầm hiểu, cười thô bỉ đi kéo người ở góc xó tới.
Phần lớn phụ nữ ngồi trong xó tường đều là vẻ mặt chết lặng, các cô bị kéo đi giống như chó chết mà cũng không phản ứng gì.
Trong đó chỉ có một người phụ nữ phản ứng rất kịch liệt, chính là người trước đó vẫn luôn trừng mắt nhìn Tần Nhất.
"Lan Hoa, cô làm gì vậy?" Dương Trình không vui nhìn người phụ nữ một mực giãy dụa dưới đất.
Cô ta là Lan Hoa, là cái người lúc trước hắn ta nói là có kỹ thuật tốt. Tuy dáng vẻ cô ta không phải rất xinh đẹp, nhưng biết động thân, so với những người phụ nữ không khác gì cá chết trong này thì cô ta nhận được sự yêu thích của nhiều tên đàn ông hơn.
Ngày thường cũng rất biết điều, cho nên Lan Hoa sinh hoạt ở chỗ này cũng tốt hơn số phụ nữ còn lại.
Thế nhưng Dương Trình không biết tại sao người ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay lại không biết thức thời như thế.
Mắt phượng của Tần Nhất khẽ lóe, người phụ nữ này sợ là người quen cũ.
"Anh Trình, để các cô ấy nói chuyện đi, bịt kín hết miệng thế kia tôi không có cách nào giao lưu với bọn họ." Phượng Khuynh Ca biếng nhác dựa vào người Tần Nhất.
Dương Trình nghe vậy vội vàng nói: "Đúng đúng, bọn mày lấy giẻ trong miệng Lan Hoa Hoa Hồng ra, mau lên."
Dương Trình sớm đã bị vẻ thiên kiều bá mị của Phượng Khuynh Ca làm cho trong lòng ngứa ngáy, nào có thể phân rõ Đông Nam Tây Bắc gì nữa.
Đám đàn em cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng mà cho dù không bịt miệng thì đám phụ nữ ở đây đã sớm chết lặng, họ vẫn là dáng vẻ thờ thẫn, ánh mắt không có tiêu cự, chơi họ cũng chả có tý cảm giác gì.
Chỉ có Lan Hoa điên cuồng gào lên: "Tần Nhất, tao muốn gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ mày! Đều tại mày, nếu không phải mày, làm sao tao có thể luân lạc tới tình trạng như hôm nay, tất cả đều tại mày!"
Tần Nhất liếc nhìn người phụ nữ điên dưới đất, ánh mắt lạnh lùng: "Sở Kiều Kiều, không nghĩ tới lại gặp được cô ở chỗ này."
Đúng vậy, Lan Hoa trước mắt chính là Sở Kiều Kiều.
Nhắc tới Sở Kiều Kiều, cô ta vốn tên là Sở Nhu Nhu, bởi vì lớn lên có mấy phần giống với Tần Kiều Kiều, lại không có làm rõ tính hình, muốn dựa vào khuôn mặt mình gả vào Tần gia, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ chọc tới một thân mùi tanh.
Thời điểm căn cứ thành phố Z bị tiến sĩ Lâm công thành, cô ta cũng không quên mỗi ngày đến Tần gia đợi Tần Hàn Vũ, đáng tiếc là lại có người cha và ông nội ánh mắt hạn hẹp.
Ngay tại thời khắc quan trọng như vậy, ở khắp nơi bôi nhọ Tần Nhất và Tần gia, mưu toan muốn trở thành Căn cứ trưởng. Thế nhưng mọi người trong căn cứ cũng không phải đều là đồ đần, lúc mới đầu có chút tác dụng, nhưng về sau bị Tần Nhất bá khí đáp trả, khiến mọi người đều tỉnh táo lại.
Như vậy, Sở gia ở sau lưng quạt gió thổi lửa liền lộ ra, trở thành con chuột mà người người bên trong căn cứ kêu đánh, tùy tiện đi ra ngoài đều sẽ bị người mắng máu chó ngập đầu.
Ai ngờ về sau Tần Miễn quyết tâm, thanh tẩy toàn bộ căn cứ một lần nữa, tất cả người Sở gia đều bị đuổi ra khỏi căn cứ.
Trên đường, ông nội Sở lớn tuổi là người đầu tiên không chịu được, liền rời đi nhân thế. Cha Sở gánh không nổi bà Sở và Sở Kiều Kiều cái gì cũng không biết, lén lút chạy một mình.
Sở Kiều Kiều, bà Sở và Dương Tử Nguyệt, ba người đều là phái yếu, hơn nữa cả ba đều không có dị năng, là nửa đường bị Dương Trình lừa gạt đến nơi này.