Đám người Dương Trình lừa gạt ba người về chính là muốn họ trở thành công cụ, những ngày này, Sở Kiều Kiều quả thực là sống không bằng chết, mỗi ngày đều phải hầu hạ rất nhiều đàn ông.
Mặc dù cô ta rất thức thời, ngày trôi qua so với người khác cũng tốt hơn, thế nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Mà những chuyện cô ta phải trải qua đều là do Tần Nhất ban tặng, đều do tiện nhân này.
Mới đầu cô ta còn không biết thiếu niên như thần này chính là cô em gái Tần Nhất theo như lời Tần Hàn Vũ nói. Dù sao làm gì có người nào trong một đêm liền biến thành nam sinh. Đặc biệt là dáng người Tần Nhất rất tốt, coi như giấu giếm, buộc ngực, cũng không thể không ai nhìn ra.
Một mỹ nhân có lồi có lõm như vậy, làm thế nào cũng không có khả năng biến thành một thiếu niên có hầu kết được!
Thế nhưng sau đó có một lần, cô ta biết được Tần Nhất còn là dị năng giả hệ tinh thần, động não một chút liền hiểu, thiếu niên tên Tần Nhất hay em gái Tần Hàn Vũ đều là cùng một người.
Mà hiện tại cô ta rơi vào tình cảnh thê thảm như này, hoàn toàn đều là do tiện nhân Tần Nhất ban tặng.
Cô ta hàng đêm đều nguyền rủa Tần Nhất, hận không thể khiến cô chết quách đi, không nghĩ tới ông trời lại có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của cô ta, đưa tiện nhân này đến trước mắt cô ta.
Nhìn thấy Sở Kiều Kiều, Tần Nhất cũng khá ngạc nhiên, nhưng càng nhiều hơn là sự chắc chắn, xem ra Tần Miễn nghe theo lời khuyên của cô, thanh tẩy lại căn cứ một lần nữa.
Tần Nhất đan chéo hai tay trước ngực, đối diện với ô ngôn uế ngữ của Sở Kiều Kiều, khuôn mặt tuấn tú rất bình tĩnh, mắt phượng không chút gợn sóng, giống như mọi thứ đều không lọt được vào mắt của cô, lòng của cô.
"Sở Kiều Kiều, tôi cũng không nghĩ tới, lâu ngày không gặp, miệng của cô vẫn thối như vậy."
"Có điều..." Mắt phượng bỗng nhiên lạnh lẽo, mặt mày như tranh vẽ nhiễm lên một tầng băng sương: "Có phải bây giờ cô nên nhìn lại tình cảnh của bản thân mình không, Sở gia Đại tiểu thư? Tôi nhớ không sai chứ? Nhưng mà nhà các người hẳn là đã bị căn cứ đuổi ra ngoài đi, giống như chó nhà có tang vậy. Đúng rồi, cha cô đâu, chẳng nhẽ đã vứt bỏ cô rồi? Thật là đáng thương nha."
Tần Nhất cười nhạt, nhìn rất ôn hòa, nói là đáng thương, nhưng mắt phượng càng thêm lạnh.
Nhưng cô cũng không nghĩ tới, bản thân tùy tiện nói vài câu, trên cơ bản đã đoán đúng toàn bộ.
Cha Sở đúng là đã vứt bỏ vợ và con gái.
"Mày...tiện nhân, con khốn, tao muốn gϊếŧ mày! Nếu không phải mày, làm sao tao lại biến thành bộ dạng này! Mày chẳng qua cũng chỉ là dựa vào dáng dấp đẹp mắt, câu dẫn Đế thiếu, đồ đê tiện dâʍ đãиɠ. Có trời biết, lúc không có ai mày dâʍ đãиɠ nằm dưới thân đàn ông rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ như thế nào." Sở Kiều Kiều hai mắt đỏ bừng, miệng điên cuồng mắng Tần Nhất.
Tần Nhất chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Sở Kiều Kiều, khóe môi thể hiện sự giễu cợt: "Tôi như thế nào cô không biết được, nhưng cô như thế nào tôi lại biết đấy. Ầy, cô nhìn chính mình xem, dáng vẻ hiện tại cô người không giống người, quỷ không giống quỷ, quần áo thì xộc xệch nửa kín nửa hở, chậc chậc chậc, trước đó đã làm chuyện gì chắc cô so với tôi càng rõ ràng hơn đi."
"Ghen tỵ cứ việc nói thẳng, tôi có thể để cô ghen tị với tôi, miễn phí luôn. Có điều, dù cô có ghen tị đố kị như thế nào đi nữa, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể là cái dáng vẻ hiện tại." Tần Nhất quay người trở lại sô pha ngồi xuống, đối với khiêu khích của Sở Kiều Kiều không để ý chút nào.
"Sở Kiều Kiều à Sở Kiều Kiều, cô tự cho rằng bản thân lớn lên giống Tần Kiều Kiều đến mấy phần, liền muốn đi câu dẫn Tần Hàn Vũ, kết quả người ta lại chướng mắt cô, cô thật đúng là quá ngu, không hiểu rõ tình huống đã cứ thế xông lên."
Tần Nhất không chút lưu tình xát muối vào vết thương của Sở Kiều Kiều. Thật ra, nếu đối phương là người khác, Tần Nhất cũng không định độc miệng như vậy, nhưng ai bảo đối phương lại là một người lớn lên giống Tần Kiều Kiều đây.
Không chỉ có dáng vẻ giống, ngay cả đầu óc cũng giống, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.