Chương 636: Thành phố B (2)
Xét thấy lộ trình vẫn còn khá xa, Tần Nhất định sẽ lái xe đi, có điều vừa khởi động máy, có người liền lúng túng.
Vương Ổn Ổn nhìn Cao Nghiên cô đơn một mình đằng sau, có hơi không đành lòng. Nói thế nào nhỉ, Cao Nghiên tuy có phần khiến người ta ghét, nhưng bản tính lại không xấu, chỉ là kinh nghiệm trải đời ít, đơn thuần, quá mức xúc động, không khéo đưa đẩy.
Hơn nữa Cao Nghiên lúc này rất giống cô, đúng vậy, giống cô, đơn phương thầm mến, đều cầu mà không được.
Vương Ổn Ổn nghĩ tới Lâm Bạch, người đàn ông với nụ cười nho nhã, khí chất thanh lãnh ưu nhã trên người anh hấp dẫn cô lún sâu, khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.
Thế nhưng, hốc mắt Vương Ổn Ổn đỏ hồng, cô trước giờ không phải người sĩ diện hão, nhưng thứ như tình cảm, thật quá mức tra tấn người.
Rõ ràng biết đối phương không thích mình, nhưng cô làm thế nào cũng không quên được anh.
Do đó, Cao Nghiên xem như đồng bệnh tương liên với Vương Ổn Ổn cô.
Tần Nhất khẽ thở dài một cái, Ổn Ổn vẫn không buông xuống được, như thế cũng tốt, nếu dễ dàng buông như vậy, thì phần tình cảm này cũng không thể xem như chân tình.
Đôi mày thanh tú của Tần Nhất hơi cau, mặt lạnh quét qua Cao Nghiên: "Phía trước không xa là thành phố B, chúng tôi có thể tiện đường đưa cô về, nhưng chỉ có thế thôi, nếu cô muốn đi thành phố G, tự mình đi."
Đây là kiên nhẫn cuối cùng của Tần Nhất với Cao Nghiên.
Trong nháy mắt con ngươi Cao Nghiên sáng lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở hoa, vội vàng gật đầu, vươn tay muốn kéo tay Tần Nhất, bị Tần Nhất tay mắt lanh lẹ tránh đi.
Cao Nghiên cũng không giận, cười đến ngọt ngào: "Được được."
Tần Nhất còn chịu nói chuyện với cô ta, có lẽ cũng không phải thật chán ghét cô ta, vậy...có phải hay không, có phải vẫn có chút thích cô ta hay không?
Cao Nghiên bên kia ngọt ngào nằm mơ giữa ban ngày, Vương Ổn Ổn bên này có chút áy náy nhìn Tần Nhất: "Nam thần Công tử, xin lỗi, tôi làm cậu khó xử rồi."
Vương Ổn Ổn làm sao không biết, Tần Nhất lưu lại Cao Nghiên, là vì cô.
Là cô nhất thời khống chế không nổi tâm tình, khiến Tần Nhất không thể không thỏa hiệp.
Chỉ là Cao Nghiên vừa rồi thật rất giống cô.
Tần Nhất lắc đầu: "Ổn Ổn, không cần xin lỗi tôi, cậu với cô ta không giống nhau."
Cô ta ở đây, là chỉ Cao Nghiên.
Vương Ổn Ổn hơi sững sờ: "Nam thần, cậu có ý gì?"
Tần Nhất không chịu nói lại, chỉ cười nhẹ: "Không lâu nữa cậu sẽ biết."
Nhiều người, Tần Nhất không thể không lấy ra thêm một chiếc xe. Cũng may Dương Trình biết lái, một nhà Sở Kiều Kiều và Cao Nghiên đi chung xe với Dương Trình.
Tinh thần của Sở Kiều Kiều hiện tại có chút vấn đề, cả ngày chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tần Nhất, không làm những việc khác. Bà Sở cũng nhận mệnh, bình thường có thể không nói lời nào thì sẽ tận lực không nói, Dương Tử Nguyệt thì càng không cần nhắc tới, tuy trong lòng luôn có vài suy nghĩ to gan, nhưng với bản tính nhút nhát của cô ta, cũng chỉ là vài ý nghĩ lướt qua mà thôi.
Trên đường đi, ngược lại rất yên bình.
Nhóm người Tần Nhất cách thành phố B càng ngày càng gần, mắt thấy còn cách không xa, vậy mà đột nhiên xuất hiện một đám người chặn xe của bọn họ.
Cầm đầu là một người thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi, tuấn tú nhã nhặn, chỉ là có hơi chật vật, đi theo phía sau hắn ước chừng có khoảng mười mấy người, vẻ mặt lo lắng, cả người chật vật.
"Cứu chúng tôi."
Mắt thấy đám người muốn nhào lên, Tần Nhất nhanh chóng dừng xe.
Tần Nhất sắc mặt lạnh xuống, những người này là đang buộc cô cứu bọn họ, bây giờ không xuống xe không được, bởi vì những người này đã chặn hết đường đi.
"Mọi người ở yên trên xe, một mình tôi xuống."
Nhóm người Phượng Khuynh Ca nghe Tần Nhất nói thì nhẹ gật đầu, ngồi trong xe nhìn tình hình bên ngoài, không có xuống.
Chương 637: Thành phố B (3)