Chương 659: Thành phố G (1)
"Tôi sẽ không nói cho ông." Tần Nhất lãnh đạm nhìn Cao Phong Quý một cái: "Nhiều năm qua ông cũng không hỏi thăm tới cô ấy, hiện tại cần gì phải ở chỗ này giả mù sa mưa."
"Người từ lúc ông cưới người đàn bà kia, cô ấy đã cùng ông nhất dao lưỡng đạo. Cô ấy không phải họ Cao, không phải tên Cao Văn, cô ấy đã có cuộc sống riêng của chính mình."
Lời nói của Tần Nhất giống như vô số cây châm nhỏ đâm vào tim Cao Phong Quý, ngay cả hít thở ông ta cũng cảm thấy rất đau.
"Có điều, là bạn bè với nhau, đương nhiên là tôi nhìn không quen."
"Tôi..." Cao Phong Quý cười khổ, cả người như suy sụp tinh thần.
"Con bé hận tôi là đúng, hận là đúng." Cao Phong Quý lẩm bẩm nói, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy cay đắng.
Sau khi nghe thấy cái tên Cao Văn, bà Cao vẫn luôn trầm mặc, không ai thấy được trong mắt bà ta chợt lóe lên tia oán hận.
Bà ta thắng tiện nhân kia, lại thắng không nổi con gái của tiện nhân kia. Cao Phong Quý đối với cô con gái lớn này có thể nói là vô cùng yêu thương, đừng nhìn bà ta có ba đứa con, thật ra ba cái cộng lại cũng không sánh bằng một Cao Văn.
Bà ta hận, tại sao con ranh Cao Văn còn chưa chết!
Tần Nhất tháo nơ con bướm trên lễ phục xuống, thân sĩ ưu nhã, khóe miệng hơi cong: "Kế tiếp, chúc các người trôi qua vui sướиɠ."
Nói xong, Tần Nhất lôi kéo Vân Hoán rời đi.
Cao Phong Quý đắm chìm trong bi thương trong lòng, không ngăn Tần Nhất và Vân Hoán lại, đương nhiên, cho dù ông ta có lòng này cũng ngăn không được.
Còn Cao Nghi Tĩnh sửng sốt một hồi, chủ yếu là do chưa thể từ trong đả kích lấy lại tinh thần, chờ cô ta tỉnh táo lại, Tần Nhất và Vân Hoán đã rời đi.
Cô ta xiêu vẹo đứng dậy, chăn trên người trượt xuống cũng không quan tâm, cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy xông ra ngoài.
"Vân Hoán, anh đừng bỏ em lại, em thật sự rất yêu anh."
"Tĩnh Nhi, trở về." Bà Cao từ trong chuyện cũ lấy lại tinh thần, thấy Cao Nghi Tĩnh không mặc quần áo muốn xông ra ngoài, vội vàng đuổi theo.
Kết quả, bà ta phát hiện Cao Nghi Tĩnh ngốc lăng đứng ở trước cổng: "Mẹ, mẹ, thật nhiều Zombie."
Giọng nói của Cao Nghi Tĩnh run rẩy, nếu như nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, bắp chân cô ta cũng đang run run.
***
Tần Nhất có chút bất đắc dĩ đẩy người đàn ông được một tấc lại muốn tiến một thước trên người ra, lông mày thanh tú nhíu lại: "Vân Hoán, đủ rồi."
Chỉ là thanh âm phát ra có hơi kiều mị xen lẫn nũng nịu, hoàn toàn không có lực uy hϊếp, ngược lại khiến người đàn ông đang đè trên người cô càng thêm điên cuồng.
Vân Hoán ngẩng đầu, trong đôi mắt đào hoa là gợn sóng điên cuồng, môi mỏng hồng nhạt do ma sát mà đỏ ửng lên, khóe miệng khẽ nhếch, sắc khí tràn đầy.
"Không đủ, làm sao có thể đủ chứ. Thất Thất, anh phải phạt em." Vân Hoán nói xong lại cúi đầu dán lên môi thơm.
Hơi thở mập mờ kiều diễm lan tỏa, Tần Nhất thở gấp, giữa lúc mông lung chỉ cảm thấy từng đợt pháo hoa đang nở rộ, sau đó lại cảm thấy bản thân giống như chú cá trên bờ cát, khát khô khó chịu.
Có câu chửi bậy không biết có nên chửi hay không, đây là suy nghĩ cuối cùng mà Tần Nhất một khắc trước khi ngất đi muốn nói với Vân Hoán.
Đợi đến khi Tần Nhất tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, bắp chân run run, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, cơ thể cô có thể nói là không thua nam sinh chỗ nào, thế nhưng hôm qua cũng không thể kiên trì đến cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Eo hông đau nhức khiến sắc mặt Tần Nhất càng thêm không tốt, so với một thân khí lạnh của Tần Nhất, Vân Hoán có thể nói là như tắm trong gió xuân ấm áp, sắc mặt hồng hào phơi phới.
Còn không phải ư, làm xong bữa sáng tình yêu liền gấp không dằn nổi bưng tới, kết quả liếc mắt đã thấy Tần Nhất mặt mày đen sì.
Vân Hoán đặt bữa sáng tình yêu lên bàn, sau đó đi tới ôn nhu giúp Tần Nhất đi dép: "Thất Thất, có đói bụng không, anh làm xong bữa sáng rồi, đều là món em thích ăn."