Chương 709: Vĩnh viễn không rời xa (2)
Nếu như không có sự kiện kia xảy ra, cậu hẳn là sẽ trưởng thành giống như Vân Hoán vậy, dù sao, anh cũng là anh hùng trong lòng cậu.
"Muốn vứt bỏ tôi sao, A Hiên, em thực sự rất không ngoan."
Ai cũng không ngờ rằng, tiến sĩ Lâm sẽ xuống tay với Vân Hiên. Đợi khi đám người Vân Hoán kịp phản ứng, đã không kịp.
"Em chán ghét tôi, muốn rời bỏ tôi mà đi như vậy à? Hừ, tôi sẽ không để em được như ý nguyện đâu! Chúng ta phải ở bên nhau, vĩnh viễn không rời, như thế thì không có kẻ nào có thể tách chúng ta ra được."
Giọng nói của tiến sĩ Lâm trầm thấp quỷ mị.
Vân Hiên chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó liền mất đi ý thức, thế nhưng giữa lúc rơi vào mông lung, cậu trông thấy, trong biển hoa bay đầy trời, tiến sĩ Lâm đang mỉm cười với cậu.
"Tiểu Hiên." Vân Hoán tiếp được Vân Hiên, bên trong đôi mắt đào hoa lóe ra lãnh ý.
"Phệ Thiên, đã xảy ra chuyện gì?" Tần Nhất hỏi.
Bọn họ không rõ tình huống của tiến sĩ Lâm, chỉ có Phệ Thiên thú mới biết.
Phệ Thiên thú hơi chột dạ, nó đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với Tần Nhất. Nếu như nó sớm nói cho đám người Tần Nhất biết tiến sĩ Lâm muốn tìm thế thân, phải chăng Vân Hiên sẽ tránh thoát được một kiếp này?
Thế nhưng, nó cũng không ngờ tới tiến sĩ Lâm sẽ chọn Vân Hiên. Theo nó, tiến sĩ Lâm có thể đoạt xá bất cứ kẻ nào, duy chỉ có sẽ không động Vân Hiên.
Bởi vì, đó là người hắn yêu.
Đúng vậy, người hắn yêu, dù cho tiến sĩ Lâm chưa hề thừa nhận, thậm chí lấy tình cảm anh em ra làm lá chắn, thế nhưng nó là một thể với tiến sĩ Lâm, sao lại không biết cho được.
"Cái đó... tiến sĩ Lâm đã đoạt lấy thân thể của Vân Hiên. Ngay từ ban đầu tiến sĩ Lâm là bị gen của ta dung nhập, nhưng về sau ta tỉnh lại ở trong thân thể của hắn, cùng hắn dần dần hòa làm một thể."
"Nhưng thân thể nhân loại chung quy vẫn là thân thể nhân loại, căn bản chịu không nổi lực lượng của ta, thân thể của hắn cuối cùng sẽ bị ta chiếm thành của mình. Ta sớm đã nói với hắn, hắn có thể tùy tiện tìm một người, chờ đến khi thân thể của hắn hoàn toàn hỏng, có thể đoạt xá thân thể người khác."
"Vừa rồi vì cứu tiểu tử kia, ta vận dụng sức mạnh của Phệ Thiên, mà thân thể của hắn rốt cuộc cũng chạm tới mức đèn đã cạn dầu. Thế nhưng trước lúc vận dụng sức mạnh, ta có hỏi qua hắn, hắn nói đã tìm được thế thân, ai ngờ lựa chọn của hắn lại là Vân Hiên."
Phệ Thiên thú càng nói đầu càng cúi thấp, nó trăm vạn lần không nghĩ tới tiến sĩ Lâm sẽ xuống tay với tiểu tử này.
"Vậy Vân Hiên sẽ biến mất sao?" Tần Nhất mẫn cảm nghe được hai chữ "đoạt xá", đối với chuyện này, cô cũng không lạ lẫm.
"Ừ, sẽ, thân thể này sẽ trở thành của tiến sĩ Lâm." Đầu Phệ Thiên thú càng thấp hơn.
Không biết tại sao, nó bỗng nhiên có một loại cảm giác rất xin lỗi Tần Nhất, người dịu dàng như vậy, nó không muốn khiến cô thương tâm khổ sở.
"Không, hắn sẽ không làm như vậy." Vân Hoán mở miệng.
Theo cảm nhận của anh, tiến sĩ Lâm sẽ không đoạt đi linh hồn Vân Hiên, để cậu biến mất, khả năng cao sẽ là hai linh hồn cùng tồn tại.
Phệ Thiên thú sững sờ, sau đó đi đến bên người Vân Hiên, sừng thú chạm lên trán Vân Hiên, qua một hồi lâu, nó mới mở miệng, trong thanh âm lộ rõ ý cười.
"Tiểu tử ngươi nói không sai, tiến sĩ Lâm không cắn nuốt linh hồn Vân Hiên, mà là hai linh hồn cùng nhau tồn tại. Có điều, ký ức của gia hỏa này lại bị bóp méo rồi."
Đôi mi thanh tú của Tần Nhất cau lại: "Kí ức bị bóp méo, chúng ta có thể sửa lại không?"
Tiểu Lam cũng có năng lực bóp méo kí ức.
Hiện tại, điều cô khá lo lắng chính là tiến sĩ Lâm sẽ khiến cho Vân Hiên đối địch với bọn họ.
Phệ Thiên thú lắc đầu, có chút khó xử nhìn Tần Nhất: "Không thể, bởi vì tiến sĩ Lâm và gia hỏa này là quan hệ linh hồn cộng sinh, hắn bóp méo ký ức, chúng ta mạnh mẽ sửa lại, sợ rằng não bộ của gia hỏa này có thể sẽ không chịu nổi."